Chương 5

Việc Lý mỹ nhân mạo danh tôi đi giành công, tôi rất không hài lòng.

Cũng không phải vì điều gì khác, chủ yếu là do tôi cảm thấy cứu hoàng đế, chắc hẳn sẽ được ban thưởng nhiều hơn.

Tôi bị giằng xé giữa việc dùng hết một cơ hội bị phát hiện chỗ ẩn thân và việc được ban thưởng.

“Bốp!” Bàn tay thứ ba của ngày hôm nay, tôi lại đánh vào mặt mình.

Làm người, sao có thể vì tôn nghiêm và tự do mà đến tiền cũng từ bỏ?

Tôi quay đầu chuẩn bị đi nắm cổ áo của Vũ Văn Mặc, nghĩ đến việc dùng lời lẽ chính nghĩa mà nói với y: “Cha… Thần! Mới là người liều sống liều chết kéo ngài ra ngoài từ trong đám cháy!”

Giọng điệu chắc chắn, giơ cằm lên, người… muốn quay đầu bước đi.

Cũng không phải chuyện gì khác, chủ yếu là do tôi nhìn thấy Vũ Văn Mặc cười.

Y cười hỏi Lý mỹ nhân: “Là nàng cứu trẫm ra ngoài?”

Lý mỹ nhân duỗi tay lau sạch bụi bẩn trên mặt y, đôi mắt liếc mắt đưa tình: “Là thần thϊếp! Là thần thϊếp! Thần thϊếp thật sự rất lo lắng cho ngài!”

Nụ cười của y thật sự xuất hiện rất đột ngột.

Người đàn ông từ trước đến nay chỉ mang vẻ mặt âm u đột nhiên để lộ ra vẻ mặt có thể gọi là hữu nghị “thân thiện”.

Người không biết rõ có lẽ sẽ cho rằng vì y sung sướиɠ, hay là vì nghĩ tới sự vật gì đó tốt đẹp, tuy nhiên bản thân tôi là tác giả của quyển sách này, tôi biết rất rõ ràng: Đây là điềm báo cho việc y tức giận.

Giống như nữ chính tiểu bạch hoa không thể nào cự tuyệt một tổng tài bá đạo ba phần châm biếm, năm phần trào phúng, hai phần chế nhạo như vỉ pha màu.

Ở chỗ này, không có nữ chính nào có thể từ chối một bạo quân tính tình không ổn định, bất chợt nổi điên, đầu óc không bình thường.

Hai mắt hẹp dài của Vũ Văn Mặc cong thành một vòng cung rất đẹp.

Đôi môi mỏng lạnh lùng và cái mũi cao thẳng tạo thành một khuôn mặt đẹp trai, đủ để cho Lý mỹ nhân buông xuống sự đề phòng đối với y, tôi không cần đoán, cũng biết cô ấy đang nghĩ cái gì…

“Cái ơn này cộng thêm một đống buff, vị trí Hoàng Hậu chắc chắn nằm trong lòng bàn tay của Lý mỹ nhân rồi.”

Vũ Văn Mặc duỗi tay, hai ngón tay kẹp lấy cằm của cô ấy.

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại.

Lại nghe thấy người đàn ông dùng giọng nói như bị nghẹn khụ khụ hai tiếng hỏi: “Vậy nên, nàng chính là người dùng trẫm để chặn lại tấm bình phong kia, hại trẫm bị thương?”

Lý mỹ nhân: “Dạ vâng… Ủa?”

Vũ Văn Mặc nhíu mày, giống như đang rất đau: “Nếu đã vậy… người đâu, đày Lý mỹ nhân vào lãnh cung.”

Lý mỹ nhân còn muốn gào hai tiếng, chỉ tiếc y ngại cô ấy ồn ào, cho người chặn miệng cô ấy lại.

Tôi lùi một bước về sau, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

Cảm giác không hài lòng về việc này mới nãy, trong chốc lát đã biến mất không còn tăm hơi.

Rốt cuộc tôi cũng không nghĩ tới Vũ Văn Mặc có thể lấy oán trả ơn như vậy.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Lý mỹ nhân khi bị kéo đi, tôi im lặng vẫy tay với cô ấy, nếu có thể, thậm chí tôi còn muốn đặt hàng hai câu đối để dán ở trước cửa…

Bên trái viết: Lý mỹ nhân xả thân làm người nhận hết công lao.

Bên phải viết: Vũ Văn Mặc bị khói lửa mịt mù làm cho mắt không còn tốt.

Ở giữa: Cảm ơn người chị em đã cứu mạng chó của tôi!

Nếu cô ấy thích công lao này, một hai phải cướp đi, tôi cũng không cách nào, chỉ có thể chắp tay nhường lại.

Trong đại lao.

Tôi thay một bộ quần áo của tiểu thái giám, nghe cô ấy không ngừng chửi mắng tôi.

Không nhịn được thở dài.

Vốn dĩ lúc đầu, Lý mỹ nhân chỉ cần vào lãnh cung là có thể giải quyết vấn đề.

Nhưng mà ai biết mới đi được nửa đường, cô ấy đột nhiên gân cổ lên một hai phải trình bày giảng thích một bài phương trình bậc hai một ẩn, chứng minh mình đến từ thế kỷ 21, là sự tồn tại đặc biệt nhất thế giới này, hy vọng bọn họ có thể quý trọng, tôn trọng khách quý như cô ấy.

Vũ Văn Mặc không hiểu, nhưng Vũ Văn Mặc sợ hãi vô cùng.

“Để Khâm Thiên Giám tính toán một chút, sao Lý mỹ nhân lại điên rồi.”

Sau khi y phân phó một câu xuống dưới, bên Khâm Thiên Giám bắt đầu tăng ca suốt đêm, chắc hẳn là do oán khí khi nửa đêm bị người ta đánh thức rời giường quá lớn, Khâm Thiên Giám bên kia đưa ra kết luận “Lần này trời giáng lửa gây cháy nhà, chỉ để thiêu chết tai tinh đến từ thế giới khác.”

Kết quả là, Lý mỹ nhân phải chuyển nhà suốt một đêm, vào nhà lao có điều kiện kém hơn.

Tôi cũng không hiểu, người khác ở trong đám cháy làm rớt hoặc làm mất thứ gì đó đều rất bình thường, tại sao đến lượt cô ấy lại làm rớt đầu óc.

Tôi nghe thấy cô ấy từ “ân cần hỏi thăm tôi” sang “ân cần hỏi thăm trên dưới mười tám đời tổ tiên nhà tôi.”

Lại đến: “Thần thϊếp muốn tố cáo cung nữ Bạch Tiếu Tiếu kia mới là người đã bất kính với bệ hạ! Nàng mới là tai tinh!”

Nghe thấy vậy hàm răng tôi rất ngứa.

Tôi mua chuộc được đại ca đưa cơm, bỏ chút bã đậu vào cơm của cô ấy.

Chỉ cần cô ấy vẫn còn ở nhà lao, tôi không tin cô ấy có biện pháp gì để tố cáo rồi tiễn cả hai cùng lên trời.

Đáng tiếc.

Tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của đại ca.

Lý mỹ nhân nhìn phần cơm, đá bát cơm ngã lăn ra tại chỗ:

“Cơm này của các ngươi đâu phải là cơm trộn bã đậu! Đây rõ ràng là ba hạt cơm bên trong đống bã đậu!”

“Lừa thằng đần cũng phải làm giống thật một chút chứ!”

Đại ca cầm bát cơm lên, lấy ba hạt cơm ra ngoài, đặt bã đậu trước mặt cô ấy: “Thích ăn thì ăn.”

Lý mỹ nhân: “?”

Lý mỹ nhân: “Ta chính là người phụ nữ của bệ hạ đó!”

Đại ca chần chừ, bỏ vào trong chén một hạt cơm.

Lý mỹ nhân: “…”

Lý mỹ nhân mỗi ngày đều kêu gào, không phải gào cô ấy thì chính là gào tôi.

Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng tôi cũng chịu không nổi.

Bởi vì bên ngoài đều đang hỏi: “Bạch Tiếu Tiếu là ai vậy?”, “Cuối cùng nàng ta hay Lý mỹ nhân mới là tai tinh?”, “Ta không quan tâm ai mới thật sự là tai tinh, nhưng ít nhất cũng phải có một tai tinh đúng không? Nếu không ta rất lo lắng người tiếp theo chính là ta.”

Lòng người hoảng hốt.

Bọn họ bắt đầu tự điều tra: Rốt cuộc Bạch Tiếu Tiếu là ai?

Mấy chỗ tôi đã ẩn nấp nhiều năm đều bị tìm ra.

Thậm chí những thân phận dự bị khác mà tôi đã chuẩn bị cũng bị tìm ra.

Chậc.

Thật sự rất cảm ơn Lý mỹ nhân.

Không chừa cho tôi một đường lui nào luôn.

Cuối cùng vào đêm khuya tĩnh lặng của buổi tối ngày thứ tư, tôi dự định bỏ trốn không sai biệt lắm, có thể trở lại sân nhỏ, kết quả lại bị mười cung nữ nhỏ run bần bật đuổi theo.

Tôi không thể nhịn được nữa, bước nhanh tới trước mặt cô ấy, cách hàng rào kéo cổ áo của Lý mỹ nhân, tức giận mắng: “Liệu có khả năng, người nhốt cô ở đây chính là Vũ Văn Mặc?!”

“Cô kéo hắn trầm luân là coi như xong! Kéo tôi chết chung với cô làm gì!”

Lý mỹ nhân nhỏ giọng cười.

Chỉ sau ba ngày ngắn ngủn, hơn một nửa là do ăn quá nhiều bã đậu, người cô ấy có vẻ ốm yếu, chỉ có bụng không tuân theo quy tắc mà tròn vo.

Cười như vậy, làm tôi không nhịn được mà lùi về sau ba bước: “Cô thật sự không đánh răng hả… Ối?”

Tôi bị cản trở khi lùi về phía sau.

Quay đầu lại một cách chần chừ, tôi thấy Vũ Văn Mặc đứng ở chỗ đó như một bức tường.

Đầu gối mềm nhũn, tôi không nhịn được mà run cầm cập.

Tất nhiên, Vũ Văn Mặc không ghét bỏ tôi đứng không vững, bàn tay to lớn của y nắm lấy cổ tay của tôi, kéo thân thể tôi lên, bắt buộc tôi phải đứng vững.

Cặp lông mi dày của người đàn ông in bóng trên khuôn mặt y, làm tôi không biết rõ cuối cùng y đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ là một lúc sau, tôi cảm thấy lực nắm cổ tay tôi của y có chút lớn.

Nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, hình như đã làm cho y chú ý, tôi nghe được y nói bên tai tôi…

“Lần thứ nhất, bắt được nàng.”