Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Lang Quân Thư Sinh Bạc Tình

Chương 5.2

« Chương Trước
Gia đình nhà nào không có nữ nhi cùng ca nhi đang chờ xuất giá, nếu lão Đặng thực sự làm theo ý mình, thanh danh khó giữ được, khả năng trong sạch cũng không có.

Mối quan hệ giữa Liễu Ứng Cừ cùng Liễu Vân Nguyện không được tốt, nhưng hiện tại xem ra hắn vẫn sẵn sàng bảo vệ Liễu Vân Nguyện, không ngại cùng với lão Đặng lên công đường thẩm vấn.

Một số nam tử cao to cường tráng đột nhiên tiến lên ngăn cản Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ: “???”

Đây là đang muốn làm gì?

“Các vị đại ca, có chuyện gì?”

“Lúc trước ngươi mua thuốc là mượn tiền của chúng ta, bây giờ có bạc trả lại cho lão Đặng, chúng ta…” Một nam tử cao to ngượng ngùng nói, có chút xấu hổ.

Hóa ra là muốn đòi tiền nợ, hắn còn tưởng là muốn mạng của hắn.

“Được rồi, ta lập tức trả cho các ngươi.” Mười lăm lượng bạc Liễu Ứng Cừ còn chưa kịp cầm nóng tay, giờ cũng chỉ dư lại hai trăm văn tiền, hắn cũng đã trả xong món nợ cũ mà nguyên chủ nợ, nguyên chủ lừa không ít tiền.

Sau khi trả xong tiền nợ, Liễu Ứng Cừ lúc này mới đi vào nhà, Liễu Vân Nguyện đem một chén nước đưa cho Liễu Ứng Cừ.

“Cám ơn Vân Nguyện.” Liễu Ứng Cừ mỉm cười.

Liễu Vân Nguyện cúi đầu không nói gì, nhưng Đàm đại nương lại có chút lo lắng: “Ứng Cừ, lão Đặng thật sự không có ý định đến công đường cáo trạng phải không, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi phải không?”

Liễu Vân Nguyện cũng vểnh tai im lặng lắng nghe.

“Nương, người yên tâm, hắn không có gan này đâu, lại nói mồm mép của hắn cũng không thể đấu lại ta.”

Liễu Ứng Cừ an ủi bà: “Đừng lo lắng, vốn dĩ chính là ta nói lời hồ đồ, lão Đặng lại một mực coi trọng việc đó, ta làm sao có thể đem Vân Nguyện hứa gả cho hắn?”

“Ngươi trong lòng có chủ ý liền tốt.” Đàm đại nương còn muốn nói gì đó, Liễu Ứng Cừ đưa gùi cho Đàm đại nương: “Nương, ta mua một ít gạo cùng thịt, hôm nay ăn ngon nhé, ngoài ra, thêm nhiều dầu, muối, nước tương và giấm một tý, đừng tiết kiệm.”

“Ngươi lại tiêu tiền bừa bãi, ta đi sơ chế thịt trước, buổi tối sẽ hỏi lại ngươi.” Đàm đại nương mỉm cười xách gùi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.

Liễu Vân Nguyện mở miệng trước: “...Ta tưởng rằng ngươi thật sự muốn gả ta cho lão Đặng, ta biết ngay từ đầu ngươi vốn dĩ không thích ta, ước gì ta rời đi sớm một chút, đem ta gả đi ra ngoài chính là tốt nhất.”

Liễu Vân Nguyện nói chuyện mà hai mắt đỏ hoe, ca ca hắn chính là một tên khốn nạn, khi còn nhỏ hắn cũng muốn được ca ca sủng ái, cũng muốn có một người ca ca đáng tin cậy như bao người khác, nhưng Liễu Ứng Cừ lại không hề thích hắn chút nào, lại còn ở trên cao chỉ tay năm ngón, đối đãi với hắn giống như đối đãi với một người hầu.

“Đừng khóc, khóc sẽ rất khó coi.” Liễu Ứng Cừ là con một, không biết làm thế nào với Liễu Vân Nguyện.

Người đệ đệ này vừa khóc hắn liền có chút luống cuống: “Chẳng phải trước đó ngươi đã nói ta thực sự rất giỏi sao?”

“...Ta cũng không nghĩ nói về ngươi.” Liễu Vân Nguyện co giật.

Liễu Vân Nguyện khóc cũng không thành vấn đề, Liễu Ứng Cừ ỷ cao hơn Liễu Vân Nguyện, nên đưa tay sờ đầu hắn.

“Ta không trách ngươi, ngươi nói không sai.” Liễu Ứng Cừ nhẹ ho một tiếng: “Dù sao, đệ đệ của ta không thể cứ như vậy mà gả ra ngoài được, như vậy ta vẫn là không có mặt mũi.”

Liễu Ứng Cừ quay mặt đi: “Ngươi khóc đến mức ta phải ngượng ngùng.”

Liễu Vân Nguyện: “...”

Lúc này trong Thẩm gia cũng xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu, Thẩm phụ dùng gậy gỗ đuổi theo đánh Thẩm Thanh Ngô.

“Ngươi nói ngươi đã đuổi mấy cái phu tử kia đi vì tức giận?!” Thẩm phụ bị hành vi bỏ trốn của Thẩm Thanh Ngô mà kích động.

(Phu tử: học giả; thầy; sư phụ; vợ gọi chồng thời xưa;... trong trường hợp này là thầy.)

Quản gia đứng sang một bên, đã quen với tình huống này.

“Vị phu tử này quả thực cổ hủ, nói bậy về cữu cữu ta, nói ta không ra dáng ca nhi, phạt ta chép sách, còn đánh vào lòng bàn tay ta.” Thẩm Thanh Ngô không phục nói.

“Không nên đánh ngươi sao?” Thẩm phụ tức giận đến đầu óc quay cuồng.

“Ta cho cha xem.” Thẩm Thanh Ngô đưa tay ra, quả nhiên lòng bàn tay đỏ bừng: “Đánh rất đau.”

“Đều là lỗi của ngươi, đáng bị đánh.” Thẩm phụ ngoan cố như vậy, nhưng bên trong thực sự đau lòng muốn chết, quả nhiên giây tiếp theo hắn liền nói: “Phu tử kia xuống tay cũng quá nặng.”

“Cha, ngươi tìm phu tử đều không tốt.” Thẩm Thanh Ngô ngắt lời.

“Ngươi thật trẻ con, ngươi biết cái gì? Trở về phòng đi, đừng đi ra ngoài chơi đùa.” Thẩm phụ lười để ý đến Thẩm Thanh Ngô liền đuổi hắn về phòng.

Thẩm Thanh Ngô: “…”

Thẩm Thanh Ngô tức giận trở về phòng, ngồi ở mép giường hờn dỗi, lật mạnh sổ sách kế toán của cửa hàng làm phát ra âm thanh lạch bạch, những phu tử đó vốn dĩ không tốt, bắt hắn học những điều được răn dạy về nam giới, thậm chí còn bắt hắn cười không được lộ răng, đồng thời hạn chế về vấn đề ăn uống, còn không cho hắn ra khỏi nhà.

Thế thì mục đích sống là gì?

Nếu bản thân hắn có nhà riêng thì cha hắn sẽ không thể quản hắn được.

“La La, giấy tờ ta mang về đâu?” Thẩm Thanh Ngô đột nhiên nói.

“Thiếu gia, ở đây.” Tưởng La La từ trong l*иg ngực lấy nó ra, vẫn còn mang theo độ ấm.

Thẩm Thanh Ngô ghét bỏ cầm lấy tờ giấy, nghĩ tới Liễu Ứng Cừ dùng ngón út móc hắn, mặt hắn có chút nóng lên.

“Thật là đẹp mắt ~” Hắn nói.

Cũng không biết là hắn đang nói về người hay là chữ viết.
« Chương Trước