Chương 2.1: Cái kết của hắn

Liễu Ứng Cừ được chưởng quầy mời vào một căn phòng nhỏ, điều này khiến hắn có chút bất an, hắn thấy đó là ghế dành cho khách quý, hắn chỉ vay mười lăm lượng bạc, không cần chưởng quầy tự mình tiếp đãi.

“Chưởng quầy, ta đến đây là để vay tiền.” Liễu Ứng Cừ uống một ngụm trà, bình tĩnh nói, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng khá hoảng loạn.

“Ta hiểu rồi, Liễu công tử, xin đợi một lát.” Lý chưởng quầy nở nụ cười có chút thần bí, nháy mắt với Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ: ?

Ngươi biết cái gì a, Liễu Ứng Cừ đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, có gì đó không ổn.

Hắn nhìn xung quanh những đồ trang trí xung quanh bằng tầm nhìn ngoại vi của mình, những âm thanh đang chiêu đãi những vị khách khác ở cửa, mà người chưởng quầy mỉm cười đứng sang một bên, sự nhộn nhịp bên ngoài trái ngược hoàn toàn với sự im lặng bên trong này.

Chưởng quầy trong lòng cũng buồn bực, trước đây, Liễu công tử cũng rất giỏi xây dựng quan hệ, bây giờ lại ngồi một chỗ rất ngoan ngoãn, khiến hắn không thể bắt đầu.

Hắn lập tức nghĩ đến Thẩm Thanh Ngô sắp đến, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, cao minh thật sự là cao minh, nhất định là một chiêu mới, một thân khí chất cao quý này so với trước kia thuận mắt hơn nhiều.

“Chưởng quầy, vay tiền không cần viết giấy nợ sao?”

“...Tất nhiên là viết rồi, nhưng ngươi...” Nhưng ngươi chưa bao giờ viết nó, ngươi thường chỉ nhận lấy tiền, rồi chạy mất người.

Trong mắt chưởng quầy hiện lên một tia kinh ngạc, Liễu Ứng Cừ lại hỏi chưởng quầy mượn giấy bút, nhìn dáng vẻ này của hắn thật sự là muốn viết giấy nợ.

Sau khi viết giấy nợ xong, số tiền này liền chân chính mượn tới tay, Liễu Ứng Cừ ngồi ở chỗ này có chút không thoải mái, hắn nghi ngờ chưởng quầy có ý đồ xấu với mình, cho nên nhất định phải đề phòng người khác, tốt nhất không nên ở lại đây.

“Liễu công tử, mời.” Lý chưởng quầy đặt bút giấy lên bàn.

Liễu Ứng Cừ nhúng mực, vô thức viết lên tờ giấy mỏng manh màu vàng mà hắn rất quen thuộc, hắn tập trung vào đó, mặt mày nghiêm túc.

Đột nhiên rèm cửa ngăn gian phòng được xốc len, một bàn tay trắng nõn buông rèm cửa xuống, Thẩm Thanh Ngô liếc mắt một cái liền thấy Liễu Ứng Cừ, hắn nhìn thấy Liễu Ứng Cừ còn chưa phát hiện hắn, trong lòng nổi lên vài phần hiếu kỳ cùng đùa giỡn, hướng chưởng quầy lắc đầu, rồi lặng lẽ đến gần.

Chữ trên giấy được viết bằng nét chữ mảnh và chắc, nét bút của Liễu Ứng Cừ linh hoạt, nhẹ nhàng, tạo nên một phong cách độc đáo của riêng hắn.

Thẩm Thanh Ngô mở to hai mắt nhìn, hắn cũng là người có kiến

thức hiểu biết rộng, ở Đại Chiêu không có kiểu chữ đẹp như vậy, chẳng lẽ là Liễu Ứng Cừ chính mình nghĩ ra? Hắn tài hoa đến vậy sao? Thành thật mà nói, hắn có chút hoài nghi.

Thẩm Thanh Ngô vốn dĩ hôm nay muốn dạy cho Liễu Ứng Cừ một bài học, hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn tám gã cao to ở đầu hẻm, Liễu Ứng Cừ một khi đi ngang qua, liền lấy bao tải trùm lên người hắn đánh một trận để trút giận.

Nghe Liễu Ứng Cừ dùng tiền của mình để đưa cho những ca nhi khác dùng, Thẩm Thanh Ngô quả thực muốn đánh hắn một trận.

Phải hai ngày sau mới nhận được tin, Liễu Ứng Cừ ở thư viện cùng người đánh đố làm thơ nhưng kết quả lại thua cuộc hoàn toàn, tức giận đến mức xuất thần khi đi ngang qua một hồ nước liền bị ngã xuống.

Hắn tiến lại gần để xác định chữ viết trên tờ giấy của Liễu Ứng Cừ, có vẻ giống như một giấy nợ?

Trước kia, Liễu Ứng Cừ chưa bao giờ viết giấy nợ khi đến lấy tiền nên hắn rất quang minh chính đại mà lấy. Đây là vì lương tâm cắn rứt hay sao? Thẩm Thanh Ngô từng nghe nói nam nhân ở nhà làm chuyện xấu, hắn chỉ muốn một người lớn lên xinh đẹp, tính cách ít nhất đối với hắn không quá tệ.

Liễu Ứng Cừ đang viết thì nhìn thấy một cổ tay trắng nõn, liếc mắt đi chỗ khác, nhưng không có cách nào để không quan tâm, khi ngẩng đầu lên, hắn thấy một nam nhân xinh đẹp đang nhìn mình chằm chằm.

Liễu Ứng Cừ có chút giật mình, tại sao hắn lại không biết từ khi nào có thêm người đang nhìn mình? Hắn quay lại nhìn người chưởng quầy, chưởng quầy nhìn lên trời mà không thèm liếc nhìn hắn.

Nhưng tiền vẫn cần thiết.

Liễu Ứng Cừ căng da đầu đem giấy nợ viết cho xong, đang định thở phào nhẹ nhõm.