Chương 2.2

“Liễu lang, ngươi tới rồi.” Thẩm Thanh Ngô cười nói, trên mặt hắn tràn đầy collagen, nhìn qua rất trẻ trung hoạt bát, tóc hắn cài một cái vương miện bằng ngọc, có thể mơ hồ từ trên người hắn ngửi được một cổ hương thơm trầm hương, con ngươi đen nhánh chứa ý cười, phía dưới đôi mắt có một nốt ruồi đen tròn nho nhỏ, thực lịch sự tao nhã thực quyến rũ.

Liễu Ứng Cừ nhận phải kinh sợ, giấy nợ bị cây bút trong tay hắn làm nhiễm đen.

Giọng điệu này giống như cách gọi tình lang, tay cầm bút của Liễu Ứng Cừ hơi cứng lại, trong lòng tràn ngập sự hỗn loạn. Ai có thể gọi hắn là Liễu lang!

Ở tuổi này cùng với tư thái này, đây không phải là Thẩm Thanh Ngô sao?!

[Thẩm Thanh Ngô cũng không biết vì cái gì, hắn lại rất tốt với Liễu Ứng Cừ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải chết trong tay tình lang. Máu trong sân Thẩm gia nhuộm đỏ sàn nhà, sau đó thả một ngọn lửa, bùng lên thiêu rụi toàn bộ mọi tội ác, tất cả đều hóa thành tro tàn. Thẩm Thanh Ngô, người từng được coi là một vị thần tiên ở huyện Thanh Thủy, đã chết trong trận hỏa hoạn, từ đó về sau, không còn một chàng trai nào ở huyện Thanh Thủy mặc quần áo sáng màu và nhìn ra đường phố đầy hoa.]

[Kinh thành mưa rơi, Liễu Ứng Cừ ôm phu lang của mình, vì phu lang phủ thêm áo choàng, ôn nhu mềm giọng, hắn đã sớm quên hết thảy mọi chuyện ở huyện Thanh Thủy, coi phu lang cũ như một điều sỉ nhục, chỉ là một cái thương gia mà còn vọng tưởng muốn làm chính phu của hắn, tình cảm của hắn dành cho Thẩm Thanh Ngô tất cả đều là giả dối. Sau khi phu lang rời đi, Liễu Ứng Cừ nhìn người bạn tâm giao của mình, hắn hiểu rằng mình không còn phải lo lắng gì về sau nữa.]

[Bất luận cái gì ngăn cản người của hắn, chính là kẻ thù của hắn.]

“Liễu lang, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Thẩm Thanh Ngô ngồi đối diện Liễu Ứng Cừ, cầm tờ giấy nợ ở trên bàn, cẩn thận nhìn qua một lần.

“...Không có gì.” Liễu Ứng Cừ đem tâm tư kéo về hiện thực, chưởng quầy đã đi ra ngoài, trong gian phòng chỉ còn lại hắn và Thẩm Thanh Ngô.

Liễu Ứng Cừ lại trở nên căng thẳng.

Chẳng lẽ nguyên chủ bọn họ đã trở thành tình lang của nhau rồi sao?

Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong tiểu thuyết, Thẩm Thanh Ngô đặc biệt thích những người học vấn, có tính chiếm hữu rất cao, thích độc chiếm, còn là người cố chấp, siêu thích ghi thù.

Nguyên chủ chí ít vẫn là một người có thể thích nam nhân, nhưng lại không thích nam nhân.

Ngay cả ca nhi ở trong mắt hắn cũng là nam nhân.

Huống chi bây giờ Thẩm Thanh Ngô nhìn trúng khuôn mặt của hắn, hắn lại tạm đạt yêu cầu của Thẩm Thanh Ngô, hiện tại hẳn là không có cảm tình gì.

Hơn nữa Thẩm Thanh Ngô nhất định sẽ giúp hắn thi khoa cử!

Kỳ thực, đúng như Liễu Ứng Cừ nghĩ, so với những người khác, Liễu Ứng Cừ là người vóc dáng cao hơn trong số những người thấp bé, trong nhà lại thúc giục đến nôn nóng, Thẩm Thanh Ngô cũng thực sự cảm thấy phiền, hắn lớn lên vô cùng đẹp đẽ, đương nhiên người lọt vào mắt hắn cũng phải đẹp đẽ.

Liễu Ứng Cừ lớn lên đẹp đẽ.

Người đẹp nhưng không thể hoa tâm. (Hoa tâm: lăng nhăng, không chung thủy, đào hoa, lẳиɠ ɭơ...)

“Ta nghe nói ngươi cùng Bạch Chỉ lui tới không ít.” Thẩm Thanh Ngô trực tiếp hỏi.

Đầu óc Liễu Ứng Cừ trống rỗng, phía sau lưng lạnh buốt, hắn nói: “Ta cùng hắn có lui tới, nhưng ta đã có người rồi, ta chỉ là cùng trò chuyện với hắn mà thôi.”

“Nếu ngươi không thích, về sau ta sẽ không cùng hắn trò chuyện nữa.” Đôi mắt đen láy của Liễu Ứng Cừ trong suốt.

“Khụ, ta cũng không phải loại người độc đoán như vậy.” Thẩm Thanh Ngô giả vờ một hồi: “Đừng nghe người khác nói bậy, ta vẫn là rất ôn nhu, là một ca nhi tốt.”

Ách, nếu chưa đọc nguyên tác, chắc hẳn hắn cũng cho là như vậy, Liễu Ứng Cừ bị nghẹn ở họng không nói nên lời.

“Ngươi chạy quá nhanh, trên mặt còn có mồ hôi, mau lau đi.” Liễu Ứng Cừ chuyển chủ đề sang chuyện khác, không muốn cùng Thẩm Thanh Ngô thảo luận vấn đề này có phải là ôn nhu hay không, vấn đề này quá khó.

“A.” Thẩm Thanh Ngô đỏ mặt, hắn lấy khăn tay ra, vội vàng lau mồ hôi, oán giận nói: “Còn không phải ngươi, nếu không phải ngươi cùng Bạch Chỉ đồn đãi vớ vẩn, ta cũng không cần phải chạy nhanh như vậy!”

Này cũng trách hắn? Liễu Ứng Cừ cảm giác mình thực sự oan uổng, nhưng hắn biết người lúc này không có lý trí, không nên kích động Thẩm Thanh Ngô.

Không, có thể vẫn là nên kích động, có lẽ kích động sẽ tốt hơn, có thể hắn sẽ nghĩ đến chia tay.

Đột nhiên trong đầu hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay, hắn đúng thật là một tiểu quỷ cơ trí.

“Thanh Ngô, ngươi xem ngươi cũng không tín nhiệm ta, nếu không chúng ta liền tách ra trước đi, nhà ta nghèo như vậy, ta cũng sợ liên lụy ngươi.”

Thẩm Thanh Ngô hừ một tiếng đứng dậy: “Ngươi muốn chia tay với ta! Không có cửa đâu! Ngươi vì cái gì muốn chia tay! Ngươi có người khác!”

Thẩm Thanh Ngô tức sắp chết rồi, hắn đằng đằng bước nhanh đến bên người Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ cảm giác được áp lực, da đầu tê dại, có khát vọng sống sót mãnh liệt, vươn ngón út ra khều lấy tay Thẩm Thanh Ngô: “Ngươi đừng nóng giận, ta là bị ngươi làm cho giận mà hồ đồ.”

Thẩm Thanh Ngô: ?

Ngươi không cần khi dễ ta vì không đọc nhiều sách.

Liễu Ứng Cừ giải thích: “Ngươi như thế nào có thể vì những lời người khác nói liền tùy tiện hoài nghi ta, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?”

“Ngươi có phải hay không không thích ta, ngươi có phải là thích người khác!” Liễu Ứng Cừ thực thương tâm.

Thẩm Thanh Ngô: ?

Lời này như thế nào lại có chút quen tai.

“Ngươi có biết hay không ngươi làm như vậy sẽ dễ dàng đánh mất ta!”

Thẩm Thanh Ngô: ? Không, đó không phải lỗi của hắn. Đây có phải là lỗi của hắn không? Thẩm Thanh Ngô bắt đầu nghi ngờ, hắn không nên hoài nghi Liễu Ứng Cừ.

“Đó là lỗi của ta, sau này ta sẽ giữ khoảng cách với những người khác.” Liễu Ứng Cừ nghiêm túc nói, vẻ mặt đặc biệt chính trực.

Thẩm Thanh Ngô thích thú tiểu xảo của Liễu Ứng Cừ, bị hắn nắm lấy tay, cũng không nói thêm được gì: “Liễu lang, ta sẽ đối với ngươi càng thêm tín nhiệm.”

“Đa tạ Thẩm công tử.” Lời này nghe một chút còn chưa tính, haizz.

“Ngươi còn gọi ta là Thẩm công tử?” Thẩm Thanh Ngô ngón tay nóng rực.

“... Thanh Ngô.” Liễu Ứng Cừ nhanh trí đã giúp hắn sống sót qua cơn nguy kịch, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô nắm tay hắn chơi đùa, Liễu Ứng Cừ biết rằng con đường phía trước sẽ còn dài và gian khổ.

Nam nhân cùng nam nhân nắm tay chơi đùa, có phải hay không có điểm không thích hợp.

“Ta viết giấy nợ trước đã.” Liễu Ứng Cừ vẫn rất ý thức về khoản nợ của mình.

Thẩm Thanh Ngô khẽ cười một tiếng, lười biếng mở mắt: “Đây là sản nghiệp riêng của nhà ta, viết cái gì mà viết, tất cả đều được khấu trừ vào tài khoản của ta.”

Liễu Ứng Cừ: !!!

Hắn nhớ lại một câu rất thích hợp, thật là một bát cơm mềm lớn!

Hắn muốn nói to rằng ta có thể! Chần chừ dù chỉ một giây thôi cũng chính là thiếu tôn trọng đối với bạc.

“Cái này không được.” Liễu Ứng Cừ khó khăn nói: “Tiền của ngươi là của ngươi, Thanh Ngô, ngươi như vậy rất dễ bị người khác lừa.”

Hắn là người ngay thẳng, sao có thể xin tiền của người khác, điều này thật quá đáng xấu hổ, một nam nhân tốt chính là tự mình nỗ lực vương lên.

Trong lòng Thẩm Thanh Ngô cảm động, hắn đi gặp tình lang, nhìn thấy Liễu Ứng Cừ, hắn cảm thấy hôm nay là lần đầu tiên Liễu Ứng Cừ có chút vừa mắt, trước kia như thế nào không phát hiện ra, nhìn khuôn mặt trắng trẻo này.

Hắn tức giận đến nỗi giống như tim rơi xuống nước, vẫn còn hơi lạnh. Khuôn mặt của Liễu Ứng Cừ thật đẹp! Hắn vẫn có thể nhìn khuôn mặt này trong hai tháng.

“Ngươi cũng không phải người khác.”