Chương 4.1: Khủng hoảng

Thẩm Thanh Ngô có việc phải làm nên hắn rời đi trước, Liễu Ứng Cừ tinh thần sảng khoái bước ra khỏi Vị Tiên Cư, lúc này hắn cầm mười lăm lạng bạc trên người, bước vào một hiệu sách.

“Vị công tử này muốn mua thứ gì, chỗ bọn ta có giấy trắng cùng nghiên mực đều là thứ tốt nhất ở đây, rất phù hợp với những người như ngài.” Tiểu nhị trong quán nhanh chóng bước tới tiếp đón Liễu Ứng Cừ, tuy Liễu Ứng Cừ ăn mặc mộc mạc nhưng khí chất lại rất bất phàm.

“Để ta tự mình đi xem.” Liễu Ứng Cừ không có dễ bị lừa, hắn lịch sự gật đầu rồi đến nơi đặt giấy xem qua, khóe môi của tiểu nhị hạ xuống, rời đi phục vụ người khác.

Giấy ở đây quả thực trắng tinh không tì vết, một tờ giấy được bán với giá hai mươi văn tiền, Liễu Ứng Cừ trố mắt líu lưỡi nói không ra lời, tờ giấy thô hơn một chút cũng được bán với giá hai mươi văn tiền một tờ.

Khó trách những người trong gia đình nghèo khổ không đủ khả năng đọc sách, Liễu Ứng Cừ không xem những nghiên mực có giá cao, hắn chỉ xem cái có giá thấp nhất là một lượng bạc, hắn lập tức đánh bay ý định mua nghiên mực, nghiên mực của nguyên chủ vẫn còn có thể sử dụng được.

Hắn lại đưa tay lật xem những cuốn sách trong cửa hàng, chất lượng giấy không cao, chỉ ở mức trung bình, chữ viết bên trong không đẹp cũng không xấu, trong lòng Liễu Ứng Cừ đã có ý tưởng.

Trước khi đến đây, hắn đã hỏi thăm qua Thẩm Thanh Ngô, hiệu sách này giá cả phải chăng, rất được thư sinh ưa chuộng, trong lòng Liễu Ứng Cừ liền có ý tưởng.

Hắn bước vào quầy, chậm rãi nói: “Chưởng quỹ, ta muốn chép sách để kiếm chút thu nhập trong nhà.”

Trương chưởng quỹ đứng ở một bên đang ngáp dài, mở mắt ra nhìn Liễu Ứng Cừ: “Ngươi trước hết viết vài chữ ta xem, nơi này của chúng ta không phải người nào cũng đều nhận.”

Liễu Ứng Cừ cầm bút lông, các khớp xương tay rõ ràng, hắn bắt đầu viết tới cảnh đẹp ý vui, viết chính là Kinh Kim Cang, là kinh Phật Thái Hậu trong cung sùng kính nhất, hiện tại không ít người cũng ưa thích đi theo kinh Phật.

(Kinh Kim Cang hay còn gọi là Kinh Kim Cương, tên đầy đủ là Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật Đa.)

Trương chưởng quỹ còn đang lười biếng, cầm lấy mảnh giấy từ tay Liễu Ứng Cừ, nhưng khi nhìn thấy nét chữ này, hắn liền tỉnh ngủ.

Nét chữ này không phải bỏ ra mấy năm luyện tập thì không thể viết ra được như vậy, nét chữ tuy mảnh nhưng mạnh mẽ, trông rất có khí chất.

“Chữ viết của ngươi không tồi.” Trương chưởng quỹ kinh ngạc nói: “Ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi yêu cầu lương như thế nào?”

Nếu là người khác, Trương chưởng quỹ sẽ trả theo giá thị trường, nhưng khi Trương chưởng quầy nhìn thấy nét chữ này, trong đầu hắn lập tức lóe lên một cơ hội kinh doanh.

“Ta nghe nói chưởng quỹ là người rất công bằng, ta chỉ là kiếm chút tiền giúp đỡ cho gia đình, chưởng quỹ cho ta một mức giá thống nhất là được rồi.” Liễu Ứng Cừ nhẹ nhàng tâng bốc Trương chưởng quỹ, nói chuyện khiêm tốn.

“Vậy ta sẽ trả cho ngươi một lượng bạc cho mỗi cuốn sách ngươi chép.” Trương chưởng quỹ cười cười, cảm thấy rất hài lòng, sau đó nói tiếp: “Về sau nếu ngươi chỉ chép sách ở hiệu sách của chúng ta, ta sẽ trả cho ngươi hai lượng bạc cho mỗi cuốn sách.”

Liễu Ứng Cừ trong lòng kinh ngạc, quả nhiên người kinh doanh rất khôn khóe, nhưng cái giá mà Trương chưởng quỹ đưa ra lại vượt quá dự đoán của hắn, hắn chắp tay nói: “Ta đồng ý chỉ chép sách cho mỗi hiệu sách này.”

Trương chưởng quỹ mỉm cười vui vẻ, từ trong tiệm lấy ra hai cuốn sách đưa cho Liễu Ứng Cừ: “Ngươi trước tiên đem hai cuốn sách này chép lại, chúng ta sẽ cấp giấy sao chép cho ngươi.”

Trương chưởng quỹ mang khế thư đến, hai người viết tên của mình, sau đó ấn dấu vân tay lên. (Khế thư: một loại chứng từ thỏa thuận giữa hai bên.)

Liễu Ứng Cừ mua thêm một số giấy rẻ tiền trong cửa hàng trước khi bước ra khỏi hiệu sách.

Ở trong tiệm, Trương chưởng quỹ cầm lấy mảnh giấy do Liễu Ứng Cừ viết, chạm vào dòng chữ trên đó, bắt đầu đánh giá cao nó. Tạo dựng mối quan hệ tốt với vị thư sinh này không chỉ kiếm được tiền, nếu Liễu Ứng Cừ phát đạt, một đường thăng tiến, đây chẳng phải là cơ hội của cửa tiệm hắn sao.

Không những thế hắn có thể sẽ đỗ đạt Trạng nguyên, Trương chưởng quỹ bắt đầu mơ mộng hão huyền.

“Vị tẩu tử này, số gạo này bán như thế nào?” Liễu Ứng Cừ ở nhà họ Liễu ăn hai bữa, đều là cháo, nhưng lại là gạo cũ cùng rau dại nấu thập cẩm trong đó, trên bàn còn có ba cái bánh bao hấp đen đen, ở kiếp trước mỗi bữa, hắn đều có thịt ăn, hiện tại hắn đã tìm được việc làm, có thể cải thiện cuộc sống của mình một chút.

“Một cân gạo ngon giá năm văn tiền, một cân gạo thô giá bốn văn tiền, một cân gạo cũ giá ba văn tiền.” Vị đại nương quấn khăn trùm đầu nói.

“Vậy lấy hai ký gạo ngon và một ký gạo thô.” Liễu Ứng Cừ sảng khoái đem mười bốn văn tiền đưa cho đại nương, ba cân gạo có chút nặng.

“Lần sau lại nhớ ghé tới, thư sinh đẹp trai.” Đại nương nhiệt tình thét to.

Liễu Ứng Cừ mặt có chút đỏ bừng, đi đến quầy hàng thịt lợn, mua nửa cân thịt, tốn mười hai văn tiền.

Mua thêm một ít dầu, muối, nước tương và giấm tổng cộng là hai mươi văn tiền, Liễu Ứng Cừ biết mình gặp khó khăn nên không mua những thứ khác. Đi bộ đến địa điểm đã ước định, đợi xe bò trong thôn tới.

“Chuyến đi vào thành này thật đáng giá, bánh bao hấp bột mì trắng đã bán hết, buổi trưa còn ăn một bát hỗn độn.”

“Củi của ta cũng đã bán hết, gia chủ còn thừa cơm canh trong bếp đem cho ta, đồ ăn quả thực ngon.”

“Ứng Cừ đã trở lại, lại mua nhiều đồ như vậy?” Liễu Ứng Cừ là người cùng thôn làng, lại là người đọc sách duy nhất trong thôn nên mọi người đều biết hắn.