Chương 5.1: Không có dáng vẻ như vậy

Liễu Ứng Cừ một hơi từ xe bò chạy về nhà, đám người vây xung quanh xem náo nhiệt, hắn chen vào liền nghe thấy lão Đặng nói, trong lòng như lửa đốt.

Trong đầu hắn cũng không nhớ rõ hắn cùng lão Đặng có quan hệ gì, làm sao có thể trơ mắt nhìn Liễu Vân Nguyện nhảy vào hố lửa.

Mọi người cả kinh, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ lại.

“Tiểu tử nhà họ Liễu đã trở về, hắn nói lời này có ý gì?”

“Lại có chuyện náo nhiệt để xem, haizzza, Liễu Ứng Cừ tốt nhất đừng gả đệ đệ của mình cho Lão Đặng.”

“Liễu Ứng Cừ, ngươi đã hứa với ta sẽ bán Liễu Vân Nguyện cho ta làm thϊếp.” Lão Đặng trong lòng nhảy dựng, vẻ mặt không thiện cảm nhìn Liễu Ứng Cừ: “Bây giờ ngươi là muốn đổi ý? “

“Ngươi có khế thư sao? Ngươi có mang theo sính lễ tới không? Ngươi chỉ dùng lời nói suông mà vu khống sự trong sạch của chúng ta.” Liễu Ứng Cừ một thân y phục màu xanh, anh tuấn tiến lên một bước, không nhanh không chậm nói.

Hắn nhìn sắc mặt khó coi của lão Đặng: “Ta hỏi mượn ngươi mười lạng bạc, nhưng ta cũng không có nói muốn gả đệ đệ ta cho ngươi, huống chi là làm thϊếp ngươi! Mà ngươi ban ngày ban mặt, tới nhà của ta mạnh mẽ cưỡng ép muốn đem đệ đệ ta mang đi, ngươi đây là xem thường luật pháp sao?”

Âm thanh giọng nói Liễu Ứng Cừ không lớn, nhưng hắn có đủ tự tin để mọi người xung quanh có thể nghe được.

“Hôm nay chúng ta chỉ phân đúng sai, không phân biệt tuổi tác, nhưng nếu muốn xét về tuổi tác, ngươi đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mà đệ đệ ta mới mười sáu tuổi, đây không phải là cậy già lên mặt, ỷ lão khinh trẻ sao? Ngươi tự tiện xông vào trong nhà của chúng ta, ngăn cản ngươi chẳng lẽ cũng là sai?”

“Ngươi đến nhà ta gây sự trong lúc ta đi vắng, là lợi dụng lúc nhà họ Liễu chúng ta không có người sao?”

“Nói như vậy cũng không sai, nhà họ Liễu chỉ có một nam nhân trong nhà, nhân lúc người ta đi vắng mà đến đây gây sự, đúng là lòng dạ tiểu nhân.”

“Lão nhân này vốn dĩ chính là một kẻ lưu manh.”

“Đây là bắt nạt người.”

Người dân trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ vào lão Đặng, lão Đặng sống hơn phân nửa cuộc đời từ trước đến nay đều là mồm mép lợi hại hơn người, giỏi cậy già lên mặt, không ngờ lại gặp rắc rối với Liễu Ứng Cừ, lúc trước Liễu Ứng Cừ nói với hắn rằng sẽ giao Liễu Vân Nguyện cho hắn, nhưng cũng chỉ là hứa miệng, cũng không có lưu lại bất kỳ bằng chứng nào, điều này khiến lão Đặng hoảng sợ.

Hắn là lão nhân độc thân trong thôn, trước kia cũng có người đem nữ nhi cùng ca nhi trong nhà gả cho hắn, nhưng hắn đã lãng phí thời gian của bọn họ cho đến chết, không những thế hắn cũng không có lấy một ngụm con cái, sau đó Liễu Ứng Cừ đề cập rằng muốn đem Liễu Vân Nguyện gả cho hắn, lúc này mới nổi lên ý xấu, nhưng lại không ngờ lại làm cho bản thân bị cợt nhả.

Hắn vốn là nhìn trúng dáng người của Liễu Vân Nguyện, cũng không cảm thấy chính mình già hơn hay gì, chỉ mong sớm được cưới hắn về cùng sung sướиɠ.

“Liễu Ứng Cừ, ngươi cố ý chơi ta!! Chúng ta cùng nhau lên công đường thẩm vấn!” Lão Đặng rất tức giận, người đọc sách để ý nhất là thanh danh, nếu Liễu Ứng Cừ cùng hắn lên công đường thẩm vấn, chuyện này cũng không tốt cho thanh danh của Liễu Ứng Cừ, lão Đặng càng nghĩ càng đắc ý trở lại.

Liễu Vân Nguyện mở miệng thở dốc, hắn biết Liễu Ứng Cừ quan tâm đến tiền đồ của bản thân đến mức nào, hắn tiến tới nhìn ca ca của mình, Liễu Ứng Cừ đứng ở trong đám người, như hạc trong bầy gà mà không có chút hoảng loạn nào.

So với người thôn quê dân dã, hoàn toàn không giống nhau.

“Ngươi như thế nào không trả lời?” Lão Đặng càng lúc càng đắc ý.

“Ngươi có thể ra công đường kiện cáo, nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi căn bản không có chứng cứ nào.” Liễu Ứng Cừ tiến đến gần lão Đặng, nhét vào tay hắn mười lạng bạc trước mặt người dân trong thôn, ghé vào tai mỉm cười nói: “Hiện tại vẫn còn bạc, nhưng đến công đường không biết có còn hay không, thê tử của ngươi bị chết không minh bạch, hơn nữa nguồn gốc chỗ bạc này bất chính đúng không?”

Từ góc nhìn của người ngoài, Liễu Ứng Cừ cười rất ôn hòa, không tức giận đến mức động tay động chân đối với lão Đặng, thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ vai hắn, mỉm cười nhìn hắn.

“...”

Lão Đặng trên trán lấm tấm mồ hôi, hai chân không khỏi nhũn ra, vẻ mặt sợ hãi nhìn Liễu Ứng Cừ ở một bên.

“Cho là các ngươi gặp may, ta sẽ không cùng các ngươi so đo!” Lão Đặng phô trương thanh thế đem mười lượng bạc cất vào trong l*иg ngực, hắn đυ.ng vào bả vai Liễu Ứng Cừ một cái rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.

“Tránh ra! Tránh ra, mấy người các ngươi tập trung ở đây làm gì, không lo làm công việc đi!” Lão Đặng bước ra khỏi nhà họ Liễu.

Người giúp Liễu Ứng Cừ cầm gùi từ trên xe bò xuống, đi theo hắn tới đây, cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vốn dĩ tưởng hắn là một người ca ca bạc tình, không nghĩ tới là mình lầm, hắn tiến lên nói: “Gùi của ngươi.”

Sự náo nhiệt hôm nay thật đáng giá.

Liễu Ứng Cừ thấp giọng cảm tạ, nhất định là một thư sinh tốt.

“Các vị trong thôn, trước đây ta đã làm điều gì sai trái, xin hãy rộng lượng tha thứ, giờ mọi người xin hãy giải tán.” Liễu Ứng Cừ chấp tay.

“Lời này lão Đặng nói không ai tin, làm sao một gia đình tốt như thế lại có thể gả đệ đệ của mình cho hắn? Lão Đặng nhất định là hồ đồ.”

“Phi phi phi, lão Đặng là một lão già rất xấu xa, nếu hôm nay hắn thật sự mang Vân Nguyện đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”