Chương 3: Người muốn bán Uy ca nhi sao?

Đưa mắt nhìn Thành bà tử vẻ mặt khinh thường thở phì phì, Thẩm Giai Hân vừa xoay người liền nhìn thấy biểu tình trên mặt các con nguyên chủ kinh ngạc há hốc miệng.

Đặc biệt là Lưu Tuyết Đông, vốn còn tưởng rằng hôm nay nàng phải gả đến Lý gia là chuyện đinh đã đóng cột, nhưng nương sao đột nhiên không bán nàng? Chẳng lẽ thật sự bị nàng chống đối, tức tới thanh tỉnh?

"Sao vậy?"

Thẩm Giai Hân đột nhiên nhướng mày, ánh mắt đảo qua con dâu thứ hai Nhược Băng, còn chưa nói gì đã thấy Nhược Băng đột nhiên quỳ xuống một đất, nước mắt lưng tròng cầu xin:

"Nương, cầu xin người, không cần bán Uy ca nhi! Hắn chính là tôn tử duy nhất của Lưu gia hiện tại a! ”

Mẹ chồng quả nhiên vẫn đánh chủ ý đến Uy ca nhi, khó trách không bán Lưu Tuyết Đông! Nhược Băng vội vàng kéo Lưu Tiểu Uy thúc giục: "Uy ca nhi, mau dập đầu với bà nội! Để bà nội thương ngươi! ”。

Lời nói của Nhược Băng nhất thời khiến mấy người ở đây bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Thẩm Giai Hân không bán con gái mà bán cháu trai! Cũng đúng, cháu trai càng đáng giá hơn một chút!

Nhìn con dâu và cháu trai khóc lóc, Thẩm Giai Hân đứng tại chỗ, đầu óc có chút lộn xộn, muốn giải thích cái gì đó, nhưng bọn họ căn bản không cho nàng cơ hội này!

Hành vi thường ngày của nguyên chủ đúng quá mức một chút, đem bọn nhỏ đều dọa sợ! Nàng rõ ràng một câu cũng chưa từng nói đó!

"Nương, không được! Người không thể đem Uy ca nhi được! Thằng bé chính là độc đinh của nhị phòng, đem nó bán đi sau này làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông Lưu gia? ”

Lưu Ngộ Xuân hiển nhiên cũng có chút sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy,. Tuy rằng hắn quả thật rất hiếu thuận, nhưng Lưu Tiểu Uy dù sao cũng là đứa cháu trai duy nhất của Lưu gia hắn!

Cho dù như thế nào cũng không thể để nương cùng nhị đệ đem chú ý đánh lên người Lưu Tiểu Uy, nếu đứa nhỏ này cũng không giữ được, bảo hắn đối mặt với phụ thân đã chết như thế nào?

Không giống như Lưu Ngộ Xuân, Lưu Tuyết Đông thì đứng ở một bên một câu cũng không nói, hai tay đan xen vào nhau, rõ ràng cảm thấy bán Lưu Tiểu Uy tốt hơn bán nàng.

"Khi nào ta nói muốn bán Uy ca nhi?"

"Nương... không phải người nhìn Uy ca nhi nhíu mày sao? ”

Ý tứ của nương là không bán Uy ca nhi? Nhược Băng lau sạch nước mắt trên mặt, có chút không dám tin nhìn chằm chằm Thẩm Giai Hân: "Nương, vậy người làm sao trả nợ?"

Thẩm Giai Hân thở dài một tiếng, nàng quả thực không nói nên lời, nhịn xuống ngọn lửa trong lòng, tức giận nói một câu: "Buổi sáng ta ăn nhiều rau dại, khó chịu! Hiểu không? ”

Dứt lời, lắc đầu xoay người đi vào nhà tranh, một cỗ hương vị lập tức đập vào mặt, hun làm cho người ta chịu không nổi! Cái gọi nhà tranh là đào một cái hố rất sâu, sau đó dựng hai tấm ván trên cùng, con trai cả thường xuyên dùng ủ phân để tưới rau định kì.

Than ôi!

Thẩm Giai Hân nặng nề thở dài một tiếng, tuy nói nhập gia tùy tục, nhưng điều kiện này không khỏi quá kém đi! Phiền não cởϊ qυầи, vừa rồi nàng thề son hẹn sắt còn hơn mười lượng bạc, nhưng cũng là trong lúc nhất thời không còn cách nào, lại không thể bán Lưu Tuyết Đông bằng không nửa đời sau của nàng sẽ rất thê thảm... Nhất thời tình thế liền vô cùng cấp bách.

Nghĩ đến đây Thẩm Giai Hân lại rất muốn lôi nguyên chủ về tát mấy cái. Nếu không nàng thừa dịp đêm xuống nhanh chóng chuồn đi? Chuyện về sau đó sẽ không liên quan tới nàng, dù sao cũng là nghiệt do nguyên chủ tạo ra!