Chương 2

Không không không không có?!!!

Xung quanh Kaidou Shun dường như mất đi toàn bộ âm thanh, trong khoảnh khắc trời đất như đảo lộn này mà cái thân thể kiên cường đáng chết này lại không giống như cơ thể trước đây của hắn, chỉ cần có chút mưa gió là liền ngã quỵ xuống đất, ngất xỉu để trốn tránh hiện thực...

Nhưng mà, nhưng mà cũng không thể như thế này được!

Đây chính là, đây chính là... không có...

Trời ạ, quá xấu hổ, hắn thậm chí không thể thốt lên lời!

Rõ ràng chính mình vẫn còn là một thằng nhóc ngây thơ chưa từng nắm tay con gái, khó khăn lắm mới tốt nghiệp cấp ba để lên năm nhất đại học, cuối cùng lại vì quá nhút nhát nên không dám mở miệng, vì thế đến cả bạn gái cũng không có, suốt ngày chỉ biết ngồi xổm trong ký túc xá với bạn cùng phòng xem các bộ phim quân sự trung học hoang tưởng mà thôi!

Chẳng lẽ các vị thần chuyển sinh cảm thấy hắn thực sự quá vô dụng, nên đã trực tiếp "cắt" để trị vĩnh viễn sao?!!

Tuy rằng hắn đã xem trong manga và phim ảnh nói rằng muốn trở nên mạnh mẽ cần phải "cắt" cái đỉnh đầu này, "cắt" cái [một phần cơ thể đó], nhưng giờ đến lúc thật sự ứng trên người mình, vẫn là không thể nào chấp nhận được!!!

Ngươi nói đúng không, Rimuru*? Ngươi nói đúng không, Cốt ngạo thiên (Overlord)*?

Đáng giận, chẳng lẽ đây là cái gọi chuyển sinh sang dị giới để trở nên mạnh mẽ sao?

Kaido Shun đau khổ ôm lấy ngực, lùi lại vài bước, rưng rưng thở dài, rồi dùng tay đấm vào tường: “Ai, tôi…”

Ngay khi cú đấm giáng xuống, bức tường đá cẩm thạch không chịu nổi: “Rắc.”

Vết nứt hình mạng nhện xuất hiện và nhanh chóng lan rộng trên tường, phủ kín diện tích hơn một mét vuông, những mảnh đá nhỏ tí tách rơi xuống, giống như bị một chiếc chùy công thành đập vào!

Kaido Shun hoảng sợ thốt lên một tiếng “Ê a”, trước giờ hắn chưa bao giờ phá hỏng bất cứ thứ gì thuộc về công cộng cả, lúc này nước mắt hắn gần như chực trào!

“Cái, cái gì…?!”

Sao lại thế này?! Tại sao bức tường này lại yếu đến mức như vậy, hắn chỉ đấm nhẹ thôi mà? Rõ ràng hắn không dùng lực, điều này thật sự không hợp lý!

Tại sao nó lại vỡ ra!

Sự bất thường của bức tường nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhân viên nhà ga, Kaido Shun thấy một tiếp viên trực ban đang đi về phía mình, quá hoảng loạn và không thể giữ được bình tĩnh, cùng với PTSD từ việc bị dọa bởi cậu bé với quả bóng cao su và cú sốc khi mất "gà", đầu óc hắn lập tức rối tung, thế là hắn bỏ chạy mà không cần suy nghĩ gì.

Thực sự rất xin lỗi vì đã phá hủy bức tường, nhưng khi đó là do hắn quá hoảng sợ.

Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ bồi thường cho những thiệt hại mà mình đã gây ra, nhưng hiện tại, thân thể chuyển sinh của hắn vốn là từ cảm xúc tiêu cực của con người ngưng kết mà thành một chú linh, không thể bị người thường nhìn thấy, và cũng không có một xu dính túi. Ngay cả khi hắn có muốn trả tiền, cũng chẳng có ai để ý đến hắn.

Hắn cũng không có cách nào mà!

Nhớ lại chuyện này, Kaido Shun ngồi trên thùng rác thở dài một hơi.

Khi đó, cửa hàng tiện lợi vừa chiếu bản tin trên TV, phát sóng tin tức về việc bức tường trong nhà ga tàu bị phá hủy, camera theo dõi không thể ghi hình được mặt người, nghi là do dị năng giả gây ra. Tin tức này suýt nữa khiến Kaido Shun tưởng mình đã trở thành kẻ bị truy nã. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm một chút, hắn lại bị ba chữ "dị năng giả" làm giật mình đứng bật dậy!

Còn có thể bình yên được hay không đây?!

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp dị năng giả, ngược lại chính hắn suốt ngày mơ mộng trở thành dị năng giả như một kẻ ngốc.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình có vấn đề, cho đến khi hắn thất thểu đi ra phía sau cửa hàng tiện lợi, định yên tĩnh một chút thì có một chú linh hình trái cây tốt bụng đã giải đáp rất nhiều điều cho hắn.

Zeri-kun quả thực chính là vị thần chuyển sinh được phái xuống chuyên để giải thích cho hắn!

Thêm vài ngày mò mẫm nữa, Kaido Shun đã có chút hiểu biết về tình hình.

Nơi này dường như là một thế giới song song với thế giới của hắn. Dù bên ngoài vẫn là Nhật Bản, nhưng dường như đã trở nên rất kỳ lạ… Tràn ngập các loại giả thiết huyền bí, từ các thuật sư đến dị năng giả. Thế giới và chính phủ cũng hoàn toàn khác với kiếp trước, các sinh vật thần quái và yêu quái đi lại trên phố, quả thật quá đáng sợ!

“Chú thuật sư, họ còn tàn ác gấp trăm ngàn lần so với chúng ta, những linh hồn bị nguyền rủa.”

Chú linh có hình dạng như thạch trái cây màu xanh lục đang treo trên cục nóng điều hòa, cố gắng nhét cơ thể sền sệt của mình vào bên trong.

“Chúng ta đã được sinh ra từ những cảm xúc tiêu cực của con người, nhưng họ lại có thể sử dụng những lời nguyền còn ác độc hơn để tiêu diệt chúng ta. Đúng kiểu lấy độc trị độc. Ngươi nói xem, bọn họ đáng sợ đến mức nào.”

Zeri-kun là một chú linh được sinh ra từ oán giận của mọi người khi máy điều hòa không hoạt động.

Chú thuật của nó là thấm nhập vào cục điều hòa và phá hỏng nó, khiến nhiều người không thể thổi mát trong cái nóng gay gắt mùa hè, và nhờ đó mà nó càng mạnh hơn.

“Oa, ngươi lợi hại thật đó!”

Kaido Shun thành thật thán phục: “Chú thuật này nghe đã thấy ghê gớm rồi! Người không dùng được điều hòa trên thế giới nhiều như vậy, chắc ngài phải mạnh lắm nhỉ.”

Cục nóng điều hòa nhanh chóng bị chất lỏng thạch trái cây màu xanh lục bao phủ, chiếc máy tội nghiệp như một cái ly đầy hồ dán, sau khi phát ra một tiếng rêи ɾỉ, các cánh kim loại của nó hoàn toàn ngừng hoạt động.

Tiếng của nam nhân viên cửa hàng tiện lợi vang lên đầy khó chịu và tức giận.

“Chết tiệt! Sao điều hòa lại hỏng nữa rồi!”

“Tên giám đốc đáng ghét, chẳng chịu sửa chữa gì cả, định tích góp tiền để dựng bia mộ cho mẹ hắn hay sao?!”

Hai làn sóng cảm xúc tiêu cực của con người xoắn lấy nhau, theo lối thông gió từ cửa hàng tiện lợi thổi ra. Cả hai chú linh đều sung sướиɠ hít thật sâu, cảm nhận hương vị ngọt ngào của cảm xúc tiêu cực ấy.

“Thơm quá!”

Zeri-kun khiêm tốn nói: “À, cũng chỉ có vậy thôi. Ta chẳng qua chỉ là một nhị cấp chú linh.”

Nhị cấp thôi sao? Nhị cấp mà đã lợi hại như vậy, nhị cấp đã mạnh đến mức này?

“Vậy cấp cao nhất của chú linh là nhất cấp à?” Kaido Shun tò mò hỏi.

Zeri-kun lập tức phủ định một cách kiên quyết: “Không, mạnh nhất phải là đặc cấp chú linh. Nghe nói những đại nhân như vậy thường có trí tuệ cao, khả năng chú thuật đặc biệt cùng lượng chú lực vô cùng mạnh mẽ. Họ còn trông giống loài người hơn rất nhiều...”

Vừa nói, Zeri-kun bỗng nhiên nhìn thẳng vào Kaido Shun, ánh mắt đột ngột thay đổi.

“Nói như vậy... ngươi lại rất giống họ!”

“Gì cơ? Không thể nào.”

Kaido Shun theo bản năng phủ nhận: “Rõ ràng ngài cũng biết sức mạnh của tôi... chẳng có gì đặc biệt mà.”

“Nhưng ngươi vẫn chưa từng sử dụng chú thuật của mình, làm sao ngươi biết mình mạnh hay không?” Ánh mắt Zeri-kun dần trở nên hiền từ, nhìn Kaido Shun như một ông cụ già đang trìu mến nhìn đứa cháu của mình.

Zeri-kun hướng dẫn từng bước: “Ngươi có phải vừa mới có ý thức không lâu đúng không?”

“Ai ai, tôi không... Chờ chút, nghĩ kỹ thì có thể nói như vậy.” Kaido Shun gãi đầu ngượng ngùng.

“Đó, đúng rồi! Ngươi thậm chí còn chưa khám phá được thuật thức của mình.”

Zeri-kun động viên: “Ngươi cần thử nghiệm nhiều hơn với chú thuật của mình, tìm hiểu kỹ lưỡng! Chú linh chúng ta không giống như lũ chú thuật sư tà ác, chúng ta rất đơn thuần. Chúng ta sinh ra từ đâu thì làm việc liên quan đến nơi đó. Còn chú thuật sư, bọn họ toàn là đồ nói dối, rõ ràng còn xấu xa hơn chúng ta, nhưng lại cứ muốn tô vẽ lên mình, thực sự quá không biết xấu hổ!”

Kaido Shun chưa thực sự hiểu rõ sự đáng sợ của thế giới dị giới, đờ đẫn hỏi:

“Gì? Chú thuật sư đáng sợ như vậy sao? Không thể hòa giải à? Tôi đã đọc các tác phẩm văn học của loài người, có những câu chuyện về ma cà rồng yêu thợ săn ma...”

Giọng Kaido Shun nhỏ dần khi Zeri-kun chăm chú nhìn hắn đầy uy nghiêm (dù không có mắt).

“Ngốc quá.” Zeri-kun trách móc: “Miệng lưỡi của loài người toàn là lừa dối!”

“Ngươi phải cẩn thận đấy, nghe nói gần đây có một chú thuật sư rất tà ác xuất hiện, chuyên ăn những chú linh đáng yêu như ngươi.”

Zeri-kun nói với giọng kể chuyện ma, khiến chú linh run sợ: “Tên chú thuật sư đó có một loại chú thuật rất đáng sợ, nghe đồn rằng sau khi tiêu diệt chú linh, y sẽ nuốt chửng năng lượng ngưng tụ của chúng, biến chú linh thành công cụ của mình.”

Kaido Shun hoảng sợ hỏi: “Gì cơ! Bị y nuốt rồi thì chú linh sẽ chết à?”

“Sẽ không chết.”

“Vậy thì không sao mà, đúng không?”

“Sao mà không sao được? Một khi bị tên chú thuật sư đó tiêu diệt, từ đó ngươi sẽ trở thành nô ɭệ cho y, thậm chí nếu y bảo ngươi chết thay, ngươi cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Làm sao mà nói không sao được?”

Kaido Shun lâm vào trầm tư.

Chẳng phải điều này tương đương với ký kết một khế ước chủ tớ cực kỳ bất bình đẳng sao?

Là cái kiểu như “Xin hỏi ngươi có phải là Master của ta không?” ấy hả? Phải vẽ ma pháp trận à? Ma pháp trận thì cũng được, nó có đặc hiệu hoa lệ không nhỉ? Có thể sẽ có vô số tia sáng vàng từ trên trời bay xuống, lông chim trắng tung bay khắp nơi chứ?

Khoan đã, đừng mừng vội như thế, nghĩ lại xem, những anh linh bị triệu hồi kia cũng chẳng phải thảm lắm sao? Nếu tên chú thuật sư kia tà ác đến thế, thì chắc chắn người đó rất đáng sợ nhỉ?

Kaido Shun ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh của y.

Một lão chú thuật sư trung niên với cái đầu hói, to lớn, mặc một bộ kimono cũ kỹ, gương mặt như được chạm khắc bằng dao, ánh mắt lạnh lẽo thon dài phát ra tia sáng hung ác, giống như nhân vật phản diện siêu cấp! Gặp chú linh đáng yêu thì chẳng màng phân biệt thiện ác, trực tiếp tiêu diệt, rồi nuốt chúng vào bụng, máu me bắn tung tóe...

Nếu mình đυ.ng phải y, liệu y sẽ ăn mình như thế nào nhỉ?

Là ăn từ đầu trước hay từ chân trước?

Không được rồi, nghĩ đến việc mình đã mấy ngày chưa tắm rửa, chỉ toàn dựa vào việc lén lút rửa tay trong WC cửa hàng tiện lợi, khiến cô nhân viên ca đêm suýt bị dọa sợ phát khϊếp.

Kaido Shun đột nhiên rùng mình.

Trải qua những ngày đau khổ vì "vấn đề đàn ông", Kaido Shun không phải là không nghĩ đến cách giải quyết.

Hắn đã lén vào WC kiểm tra, và [ ]* thật sự trống rỗng, chẳng có gì cả! Giống hệt như những con búp bê nhựa bán ngoài kia, hoàn toàn không có một chút không gian để hắn có thể tự lừa dối bản thân!

Thật sự không có cách nào sao? Không thể niết ra cái gì ư?

Dù biết là không dùng được, nhưng ít nhất cũng có thể giúp an ủi tâm lý một chút mà, ô ô ô...

Kaido Shun, nhân lúc không có ai, ngồi trên bồn cầu trong WC của cửa hàng tiện lợi, chân giấu đi một tấm tranh trộm in từ máy in trong tiệm, là bức điêu khắc David của Michelangelo. Phần [ ] ở bộ vị đó còn được phóng đại rất nhiều, chỉ để đảm bảo rằng nó sẽ phát huy hiệu quả, thay vì biến thành một hình dạng kỳ quái...

Nghĩ vậy, Kaido Shun dùng sức nhắm mắt lại.

Chàng thanh niên tuấn mỹ nhíu mày, nhớ lại những câu chân ngôn mà Zeri-kun đã dạy:

[Hãy theo bản tâm của mình mà thể nghiệm, ngươi sẽ cảm nhận được năng lực của mình là gì, nó sẽ đến tự nhiên như hít thở].

Kaido Shun cố gắng tưởng tượng tay mình giống như một dòng nước mềm mại, linh động và có thể dễ dàng biến đổi. Nhưng rồi đột nhiên hắn tự hỏi: "Khoan đã, linh hồn gì chứ?"

Tựa như một dòng suối, những ý nghĩ ùa lên không ngừng, và rồi... hắn cảm thấy tay mình có gì đó không ổn. Khi Kaido Shun mở mắt ra, hắn kinh hoàng khi thấy tay trái của mình biến thành một hình dạng mờ ảo như được đánh mosaic, hơn nữa nó di chuyển theo từng động tác của cánh tay!

"Không, không, không, không thể như vậy được!" Kaido Shun thầm hét lên trong đầu, nhưng càng hoảng loạn, tay hắn càng không trở lại như bình thường, vẫn giữ nguyên cái hình dáng quái dị ấy.

Điều kinh khủng hơn nữa là hắn nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài WC của cửa hàng tiện lợi.

"Điều hòa thì liên tục hỏng, cửa tự động cứ mở ra dù chẳng có ai, đôi khi còn nghe thấy tiếng bước chân lạ và tiếng hít thở kỳ dị. Thậm chí có lúc trong kho còn nghe thấy tiếng cười khóc của trẻ con... Đúng vậy chứ?"

Tiếng nhân viên cửa hàng đang nói chuyện với ai đó mỗi lúc một gần, như thể họ sắp mở cửa bước vào.

Kaido Shun ngồi bệt trên bồn cầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay biến dạng của mình, hoảng sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Dù biết rằng người bình thường không thể nhìn thấy chú linh, nhưng tình cảnh này quá sức chịu đựng! Lý trí của hắn không thể chấp nhận được chuyện này!

Đây thực sự là điều tồi tệ nhất mà hắn từng gặp phải, viễn cảnh xấu hổ nhất trong đời. Kaido Shun chỉ có thể tưởng tượng rằng từ nay về sau, mỗi khi nhớ lại tình huống này, hắn sẽ cảm thấy hổ thẹn đến mức muốn cuộn tròn trên giường và không bao giờ dám ngẩng đầu lên nữa!

Bước chân dừng lại trước cửa WC.

“Cái này, WC cũng thường xuyên bị khóa chặt một cách khó hiểu, rõ ràng bên trong cơ bản không có ai...” Nam nhân viên cửa hàng đáp lại: “Có rất nhiều lần tôi cũng bị khóa bên trong một cách khó hiểu, cô gái trực đêm cũng nói như vậy.”

Thiếu niên trầm ngâm một lát, gật đầu, y mở miệng là bắt đầu vào phần giảng dạy về khoa học: “Có lẽ đây chỉ là ảo giác của các người. Anh xem cái tay nắm cửa này, có thể là do bên trong có linh kiện rỉ sét đã lão hóa, vừa vặn ở những nơi kỳ quái mới có thể đột nhiên không mở ra được…”

Nói xong, y liền dùng tay bao trùm một phần chú lực mà người bình thường không nhìn thấy, dễ dàng vặn mở tay nắm cửa WC.

“......”

“......”

Chú linh ghé vào trên bồn cầu hoảng sợ quay đầu lại nhìn y, hai người cùng đối diện, ba giây sau, thiếu niên mặt không đổi sắc mà khép cửa lại.

“Nếu không thì chúng ta đi xem thử kho hàng trước?”

Y mỉm cười đề nghị.

---------------------

Phoebe: vừa dịch vừa đọc mà nhục giùm ẻm =).

* Overlord là một quyển light novel của Nhật

* Rimuru là main trong anime, manga Rimuru Tempest