Chương 3

Vấn đề:

Nếu đột nhiên có người mở cửa WC, lúc đó tay trái của bạn đang biến thành một thứ không bình thường, để tránh xấu hổ, cách duy nhất để che giấu cánh tay trái đó là dùng bồn cầu trước mặt. Bạn sẽ chọn làm gì?

A. Giấu tay trái vào bồn cầu

B. Không giấu

Lựa chọn A: Vì không có thời gian chuẩn bị, tốc độ phản ứng của bạn chỉ kịp trong vòng một giây để nhảy xuống, nâng nắp bồn cầu và nhét tay trái vào đó. Kết quả là bạn sẽ trông như đang ăn phân, hoặc có một sở thích kỳ quặc nào đó.

Lựa chọn B: Ừm... cái này thì không cần giải thích thêm.

......

Kaido Shun chọn A.

Chọn A thì ít nhất chỉ bị hiểu lầm, nhưng chọn B thì chắc chắn sẽ bị coi là biếи ŧɦái! Dù ở trong tình huống nào, giữa hai lựa chọn dẫn đến việc mất mặt, Kaido Shun vẫn quyết định làm một người "bình thường".

Chúc mừng, bạn đã đưa ra lựa chọn khó khăn, với sự quyết đoán này, kẻ xấu xa của nhân loại cũng phải ghen tỵ với bạn!

Sau vài giây căng thẳng đối diện với nguy cơ, cuối cùng cánh cửa WC cũng đóng lại.

"Hô!" Kaido Shun thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì sợ chết khϊếp... Khoan đã, còn tay mình thì sao?

Không ổn rồi, vừa nãy vì quá căng thẳng, hình như mình đã dùng hơi quá sức, dường như đã kéo thứ gì đó xuống...

Hắn mở nắp bồn cầu, và nhìn thấy thứ quái dị đang lặng lẽ nằm dưới đáy nước. Trong khoảnh khắc, hai bên đối diện nhau, im lặng, chỉ có những dòng lệ tuôn trào lặng lẽ.

—— Đột nhiên cảm thấy làm người tàn tật thật ra cũng không phải không thể chịu đựng được.

Kaido Shun giơ lên cánh tay còn lại, nhưng thế nào nhìn cũng thấy có gì đó không ổn… Khoan đã, sao cánh tay này lại giống như một đường nối lỏng lẻo bị vặn xuống? Như kiểu túi đồ ăn vặt bị rạch một góc nhỏ để dễ dàng xé?

Không thể nào!!!

Hắn hoảng sợ nâng tay lên cao bằng cổ, chẳng lẽ những đường khâu mới trên cơ thể lại có công dụng như vậy?

Không, không thể nào! Đây chỉ là một giả thiết bình thường thôi mà, sao có thể có thật được? Chắc chắn là ảo giác! Hắn đang suy nghĩ quá nhiều thôi! Phải rồi!

Dù vậy, tay trái vẫn phải nhanh chóng vớt lên từ bồn cầu.

Nếu dựa theo "quy tắc ba giây", tay này mà ngâm lâu thêm chút nữa thì không thể dùng lại được, nó sẽ trở thành món ăn ngon cho bồn cầu ngay!!!

Kaido Shun nhìn nhìn tay phải sạch sẽ của mình, hít sâu vài lần, mặt trở nên trắng bệch nhưng kiên cường quay đầu qua chỗ khác, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, rồi nhanh chóng thò tay vào bồn cầu, vớt lên cánh tay ướt sũng đó.

Còn có thể làm gì khác bây giờ? Đó vốn là tay trái khỏe mạnh của hắn, bị chính đôi tay của linh hồn nhào nặn thành ra thế này, chẳng lẽ giờ lại không chịu nhận lại nữa sao?

Dù gì thì đó cũng là tay của chính mình, dù có khóc lóc cũng phải rửa sạch và gắn nó lại thôi.

Thêm vào đó, cậu thiếu niên vừa mở cửa rõ ràng không có ý tốt. Vừa mới liếc mắt đối diện với y vài giây, radar cảnh báo của Kaido Shun đã kêu lên liên hồi. Đôi mắt sắc bén đó, quả thật hiếm thấy, trông như mắt bọ cạp vậy, nét mặt thon dài, trên người không có chút mùi thơm nào, nhìn qua giống như một món đồ bằng nhựa, nhưng lại cực kỳ đẹp trai. Đáng tiếc là y đóng cửa quá nhanh, Kaido Shun không kịp nhìn rõ có mang theo vũ khí hay không.

Quả nhiên, đó chính là chú thuật sư rồi!

Cũng may chỉ đối diện vài giây với thiếu niên đó, tuy không phải kiểu “nhất nhãn vạn năm*”, nhưng đủ để kích hoạt và đánh thức sức mạnh đen tối tiềm ẩn bên trong cơ thể hắn.

Hiện tại hắn cảm thấy toàn thân trên dưới đều tràn đầy sức mạnh và bao quanh bởi hương thơm, đây tuyệt đối không phải là hiệu ứng tạm thời do adrenaline tăng vọt, và càng không phải là giả thiết ngớ ngẩn mà hắn viết trong cuốn sổ trung nhị. Hắn có thể xác định rằng bản thân hiện giờ, chỉ cần ra tay là có thể đánh bại mười người!

A cứu mạng, hắn vừa đổ quá nhiều nước rửa tay, cầm lấy thứ bị mosaic hóa mà không thể nắm chặt, lúc rửa tay thì chỉ có tay phải có thể giữ chặt vật đó. Còn cánh tay trái bây giờ chỉ còn lại một cái, không đủ sức cầm bất cứ thứ gì, thậm chí cầm đũa cũng không nổi, cứ liên tục bị rơi!

Kaido Shun cố gắng lắm mới rửa sạch được vật bị mosaic hóa, rồi run rẩy mà gắn lại các đường nối vào cổ tay.

Thần kỳ thay, chỉ cần một động tác đơn giản, cánh tay bị đứt của hắn đã tự động kéo dài và nối lại với cơ thể như thể chưa từng bị tách rời. Chỉ trong vài giây, vết thương hầu như đã biến mất hoàn toàn, và cánh tay trái của hắn đã từ trạng thái mosaic trở lại như bình thường.

Thấy chưa, thấy chưa, không hổ là dị giới, những thứ phi khoa học như vậy cũng có thể xảy ra.

Không hổ là hắn, "Hắc dực*!"

“Không ngờ, một chú thuật sư hèn mọn như hắn lại có thể cộng hưởng với nguồn sức mạnh nguyên thủy của ta.”

“Xem ra lần này kẻ địch thật sự không thể coi thường.”

Nhận ra rằng bản thân mình thực sự mạnh mẽ, Kaido Shun yên tâm trở lại, chuyển sang trạng thái thư giãn, bắt đầu thốt ra những câu nói trung nhị đầy kịch tính. Nhưng mọi người chỉ nên nghe chơi, đừng tưởng thật.

"Shikkoku no Tsubasa" giơ lên hai tay đầy mùi lô hội của nước rửa tay, dựa lưng vào tường nhà vệ sinh, hồi tưởng lại sự việc vừa xảy ra.

Không sai, thiếu niên kia chắc chắn là truy binh do Dark Reunion* phái đến. Gã đến đây để cướp đi nguồn sức mạnh đã bị phong ấn trong người Kaido Shun, chiến binh cấp A “Đôi cánh đen tuyền,” nhằm thực hiện kế hoạch tiêu diệt toàn bộ loài người.

Hừ, ngay cả ở thế giới khác mà chúng cũng tìm được vật chứa để chuyển sinh sao? Còn dám chọn phe chú thuật sư, thật là quá kiêu ngạo! Giờ đây sức mạnh của hắn đã được giải phóng, và hắn cũng không còn là nam sinh Kaido Shun yếu đuối như trước nữa.

Khóe miệng Kaido Shun nở ra một nụ cười lạnh đầy hiểu biết.

Hơn nữa, hắn đã nhìn thấu linh hồn của thiếu niên đó, phát hiện được vài điều thú vị.

Dù linh hồn của cậu ta trông có vẻ vĩ đại và mạnh mẽ, nhưng lại bị bao quanh bởi một thứ năng lượng màu đen âm u. Mặt trái của ác niệm nhân loại vây lấy cơ thể cậu, và dù cậu có thể sử dụng chú lực để buộc ác niệm thoát ra ngoài mà không để lại dấu vết, điều đó không thể kéo dài mãi mãi.

Nếu cứ để thời gian trôi qua, chắc chắn cậu ta sẽ tự hủy hoại chính mình.

Chú thuật sư ư? Đáng giận, điều này chẳng khác gì cho hắn thấy một món ăn ngon trong chiếc bình pha lê mà lại không cho hắn ăn!

Quá tà ác rồi!

...Từ từ, khoan đã, đừng vội mừng quá sớm.

Kaido Shun đột nhiên nhớ lại những điều bất thường khi thiếu niên đó đến tìm hắn. Có quá nhiều chỗ không hợp lý.

Thứ nhất, rõ ràng hắn cảm nhận được sức mạnh của thiếu niên này ngang ngửa với mình, thậm chí có thể nói là không phân cao thấp. Nhưng đối phương lại hành xử như thể không nhìn thấy hắn, chỉ lạnh lùng đóng cửa nhà vệ sinh.

Thứ hai, cậu ta đáng lẽ không cần phải ngại giao đấu với mình, không lý do gì lại dẫn nhân viên cửa hàng ra kho hàng cách vách.

Thứ ba, khi loại bỏ hết những lựa chọn khả nghi, chỉ còn lại một đáp án duy nhất gần với sự thật...

— Nói cách khác, cậu ta có ý định muốn đấu với mình mà không muốn bị làm phiền.

Có gì đó không ổn... Chạy ngay thôi!

Bản năng của Kaido Shun mách bảo rằng làm theo cảm giác của cơ thể.

Hắn vội vã giật mạnh cánh cửa nhà vệ sinh, nhưng không ngờ lực quá lớn khiến cả cánh cửa bị xé toạc ra. Nhưng hiện tại, hắn chẳng có thời gian để bận tâm điều đó. Kaido Shun tung chân đạp văng cánh cửa, lao thẳng ra ngoài cửa hàng tiện lợi.

Cánh cửa nhà vệ sinh xoay tròn với tốc độ chóng mặt, hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh trên không trung, đập nát bức tường kính của cửa hàng tiện lợi!

Những mảnh kính trong suốt rơi xuống như những mảnh pha lê, tỏa ra vô số ánh sáng hồng nhạt và kim loại lấp lánh, hình ảnh giống như hiệu ứng trong phim điện ảnh, đẹp không sao tả xiết. Những mảnh vỡ ấy không phải là những tinh thể pha lê sang trọng, cũng chẳng phải mồ hôi của người thợ lắp ráp, mà là những giọt nước mắt trong suốt của ông chủ cửa hàng đang chảy trong chiếc bóp tiền của mình.

Trước cửa hàng tiện lợi, đã có ai đó chờ từ lâu.

Dĩ nhiên, khả năng lớn không phải là người.

Trước mặt Kaido Shun là một nữ nhân, giữa mùa hè nóng bức nhưng lại khoác một chiếc áo gió dày cộm, đầu cúi xuống, mái tóc đen rũ rượi che hơn nửa khuôn mặt. Mặt cô ta trải dài những dải băng cũ kỹ, loang lổ quấn chặt, nơi cổ áo của cô còn loang lổ vết máu khô đã chuyển sang màu đen. Trong tay, cô ta nắm chặt một cây kéo kim loại đầy rỉ sét.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, hàng loạt con mắt đen u tối ẩn hiện giữa những lọn tóc lượn sóng. Giọng nói khàn khàn, đứt quãng cất lên từ đôi môi nứt nẻ: "Ta... Ta có đẹp không?"

Kaido Shun gào thét trong lòng mà không thể phát ra tiếng.

Cứu mạng!

Đó chính là Kuchisake Onna!!!

Trong những câu chuyện quái đàm Nhật Bản, Kuchisake Onna là một mỹ nữ bị ám ảnh bởi vẻ đẹp. Trong lúc phẫu thuật, cô ta đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng và sáp chải tóc ở phòng phẫu thuật. Cô đã tỉnh dậy giữa ca phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng động tác giãy giụa mạnh mẽ đã khiến bác sĩ vô tình cắt rách miệng của cô. Trong cơn thịnh nộ vì dung nhan bị hủy hoại, cô đã dùng kéo gϊếŧ chết bác sĩ và từ đó trở thành linh hồn ác độc, thường du đãng, xuất hiện trên đường đến trường của trẻ em, được gọi là Kuchisake Onna.

Khi Kuchisake Onna hỏi "Ta có đẹp không?", nếu ai trả lời "Không đẹp", cô ta sẽ lập tức dùng kéo gϊếŧ chết đối phương và ăn họ. Nhưng nếu trả lời "Đẹp", cô sẽ tháo dải băng máu trên mặt, lộ ra miệng bị rạch tàn bạo, và hỏi với nụ cười rợn người: "Vậy thế này ta có đẹp không?"

Dù câu trả lời là gì, kết cục vẫn sẽ là cái chết bi thảm. Kuchisake Onna sẽ mang nạn nhân đi, gϊếŧ và ăn thịt họ.

Vậy nên, bất kể trả lời thế nào, đều chỉ là một con đường chết!

Khi con người rơi vào trạng thái hoảng loạn, khả năng suy nghĩ sẽ gia tốc đến một mức độ mà bình thường khó có thể đạt được, và Kaido Shun cũng không ngoại lệ. Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn nghĩ đến khả năng đây không phải là một âm mưu của Dark Reunion nhằm đoạt lại nguồn sức mạnh đen tối đang phong ấn trong tay phải của mình. Nhưng rõ ràng, lúc này chẳng có gì hữu ích, tự bảo vệ bản thân mới là điều quan trọng nhất!

Nếu trả lời gì cũng vô dụng, thì chỉ còn cách dùng vũ lực để đẩy lùi thôi!

Kaido Shun gần như không cần suy nghĩ, cơ thể tự động điều khiển hắn huy động tốc độ nhanh nhất, quyền phong lôi cuốn đầy năng lượng chú thuật, và một cú đấm thẳng mặt Kuchisake Onna.

"Xin lỗi tỷ tỷ, tuy ta không biết ngươi có đẹp hay không, nhưng mà...

Ta có thể!

Khiến ngươi!!

Trở nên!!!

Đẹp hơn một chút!!!!"

Kaido Shun như một người vừa bị gián dọa, điên cuồng dùng tay đấm như thể đang đập con gián bằng dép.

Những cú đấm dữ dội của hắn dồn dập giáng xuống mặt Kuchisake Onna, khiến băng vải cũ kỹ màu vàng dính máu rách rưới, lộ ra khuôn mặt bị đập đến biến dạng, méo mó khắp nơi.

Kuchisake Onna giận dữ đến mức không thể kìm nén, phát ra những tiếng gầm rống giống như một con thú hoang từ sâu trong cổ họng.

Dù sao, cô ta cũng là một linh hồn ác độc đã quá quen thuộc trong các câu chuyện kinh dị của Nhật Bản, dù cho bị hủy dung, cô vẫn là biểu tượng của nỗi khϊếp sợ. Làm sao cô ta có thể chấp nhận bị một tên nhóc hèn nhát đánh đập như vậy?

Trong cơn cuồng nộ mất kiểm soát, Kuchisake Onna lập tức biến năm ngón tay thành vuốt, vung mạnh về phía trước, ngưng tụ vô số chú lực thành những chiếc kéo sắc nhọn xuất hiện lơ lửng giữa không trung.

Những chiếc kéo phủ sương mù đen tối như một làn sóng, lao qua cửa hàng tiện lợi, khiến mọi thứ chìm trong hỗn loạn.

Bức tường của cửa hàng tiện lợi lập tức bị cắt ra thành vô số lỗ thủng, các kệ kim loại cứng rắn bị kéo sắc rỉ sét cắt xé như thể là những tờ giấy mỏng manh, rơi vỡ tan tành.

Đồ ăn vặt và đồ uống lăn lóc khắp mặt đất, hòa quyện với mùi công nghiệp và dầu máy bay lơ lửng trong không khí, nhắc nhở Kaido Shun rằng đây không phải là một giấc mơ. Hắn sợ đến mức đầu óc dường như muốn tê liệt, nhưng để bảo toàn mạng sống, Kaido Shun vẫn còn đủ tỉnh táo để né trái tránh phải, xoay người nhảy lên, mắt nhắm chặt, cố gắng tránh những đợt tấn công không ngừng từ Kuchisake Onna.

Nhờ vừa bị tên thiếu niên đó dọa một cú sợ đến giật mình, Kaido Shun giờ đây dù không thể đánh nổi mười con Kuchisake Onna, nhưng ít nhất cũng không còn lúng túng hay vụng về nữa.

Cơ thể mới của hắn có độ linh hoạt không thể ngờ, tránh đòn và di chuyển mượt mà, không như trước đây chỉ có thể ngã lăn ra.

Nếu là ngày xưa, hắn chắc chắn đã ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng giờ thân thể mới không chỉ kiên cường mà còn thô cứng như một cỗ máy thần kinh thép. Đến mức hắn muốn ngất cũng không được, chỉ đành đối mặt trực tiếp với cơn bão phía trước.

Có vẻ như chỉ còn cách bình tĩnh mà đối phó với tình huống này.

Giờ phải làm sao đây? Làm cách nào để lật ngược thế cục trước mắt?

[Ngươi nên thử sử dụng chú thuật của mình nhiều hơn, hãy dụng tâm thăm dò.]

Không biết từ khi nào, Kaido Shun lại nhớ đến những lời chỉ dạy ân cần của Zeri-kun. Hắn cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, giống như khi còn ngồi trong lớp học, nhớ lại những ngày vừa qua khi cơ thể này tiếp nhận sức mạnh từ thế giới khác.

Nhân loại... Hư cấu... Linh hồn...

Kuchisake Onna có thể cắt đứt cơ thể, tạo ra những vết thương hở, nhưng không phải mọi thứ trên thế giới đều có thể bị cắt rời.

Dù kéo có sắc bén đến mức có thể cắt xuyên kim loại hợp kim, nhưng liệu nó có thể chém được dòng nước đang chảy xiết? Hay có thể xé rách một linh hồn mềm mại, uyển chuyển, luôn thay đổi và không thể nắm bắt?

Kaido Shun từ từ cúi người xuống, một nụ cười thoáng hiện trên môi, những từ ngữ xa lạ nhưng lại quen thuộc buột ra khỏi miệng:

"Vô Vi Chuyển Biến*."

-----------------------

Phoebe: Xin lỗi mọi người nhiều vì sự tìm hiểu không kỹ càng của mình, truyện là mình đọc đến đâu dịch đến đó nên còn chỗ sai sót, mong mn thông cảm.

Về * Hắc dực: chính là Shikkoku no tsubasa mà chương trước mình bảo là bài hát ấy, thực ra nó là biệt danh mà Kaido Shun tự đặt cho mình nha.

Về Kaido Shun: ẻm là nhân vật trong anime " kẻ siêu năng khốn khổ" và là một học sinh mắc hội chứng chuunibyou. Tự nhận bản thân là Hắc Dực và cho rằng thế giới sắp bị tổ chức Dark Reunion xâm chiếm.

* Dark Reunion: là tổ chức tà ác mà Shun nghĩ rằng đang cố đánh cắp "năng lực" của ẻm để điều khiển thế giới.

* Nhất nhãn vạn năm: một ánh nhìn lướt qua ngàn vạn năm.

* Vô vị Chuyển biến cho phép Mahito định hình lại linh hồn của chính hắn hoặc bất kỳ ai hắn có tiếp xúc cơ thể. Hình dạng của cơ thể phụ thuộc vào hình dạng của linh hồn, vì vậy nếu linh hồn bị bóp méo, thì cơ thể cũng vậy. Do đó, Mahito khi sử dụng Vô vị Chuyển biến có thể biến cơ thể của mục tiêu thành một thứ gì đó kỳ dị bằng cách bóp méo hình dạng linh hồn của họ chỉ bằng một cái chạm duy nhất. ( Cre: Facebook Nguyễn Lê Hoàng)