Quyển 1 - Chương 1: Giới giải trí 1

Edit: Manh Manh

"Khương Liên, ngươi có thể làm tốt nhiệm vụ được hay không? Chúng ta làm xong nhiệm vụ, trở về còn phải quét dọn sân vườn? Lại còn phải tắm rửa sạch sẽ cho mấy con chó kia, bảo ngươi ở nhà chiếu cố chúng nó rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?"

Ba người Lâm Gia Phong làm xong nhiệm vụ của tổ tiết mục giao cho rồi trở về, liền nhìn thấy trong nhà là một mảnh hỗn độn, mấy bé chó không biết dính thứ gì trên người nhưng khẳng định là phải tắm sạch. Tính tình lập tức bùng nổ, ấn tượng với Khương Liên vốn không tốt lập tức rơi thẳng xuống đáy cốc.

Khương Liên đứng yêu tại chỗ, một thân trang điểm đơn giản, trên quần áo còn dính rất nhiều ấn hoa mai, da thịt trắng hồng cùng với màu đất vàng trong tiểu viện càng trở nên nổi bật. Cô một mặt vô biểu tình, hoàn toàn không đem lời chỉ trích của Lâm Gia Phong để vào tai.

Thái độ lãnh ngạo như vậy lập tức làm cho người xem cảm thấy tức giận, làn đạn trên phát trực tiếp không ngừng nhảy lên.

[Khương Liên ở chỗ này cao ngạo cái gì? Các khách quý khác tốn nửa ngày đi làm nhiệm vụ, trở về còn muốn thu thập cục diện rối rắm này, tiết mục này có cô ta hay không cũng như nhau.]

[Lầu trên đừng nói như vậy, không có cô ta thì ai kéo chân sau mọi người bây giờ?]

[Có thể ngưng nói chuyện được hay không? Bốn con chó nhỏ vẫn luôn làm ầm ĩ các ngươi không nhìn thấy hả, một mình cô ấy làm sao quản được bốn con chó nhỏ tinh lực tràn đầy như này?]

[Ờ, quản không được thì nên rời chương trình đi.]

Fans của Khương Liên rất tức giận, nhưng lại không thể nói gì chỉ có thể ngồi trước màn hình máy tính lo lắng. Đương sự Khương Liên đứng ở kia hoàn toàn không muốn phản ứng lại Lâm Gia Phong, ánh mắt rơi xuống bốn con chó nhỏ cùng vết bẩn trên người.

Một buổi chiều này, cô bị chúng nó lăn lộn không còn chút sức lực. Golden - Collie - Poodle - Husky đều là chủng loại chó đứng đầu trong giới chó cảnh, mới độ một tuổi, là độ tuổi tràn đầy tinh lực nhất, hoàn toàn không chịu nghe lời.

Cô có thể nhẫn đến bây giờ không có động thủ đã là tốt tính, cũng không còn chút sức lực nào để giải thích.

Lâm Gia Phong ở trong giới có tiếng là nóng tính, đương nhiên nếu không chọc đến hắn thì không sao nhưng giờ phút này thấy thái độ của Khương Liên, hắn cũng không thèm xây dựng hình ảnh thân thiện dối trá.

"Gia Phong, đừng như vậy, Liên Liên cũng không phải cố ý, một mình cô ấy chiếu cố bốn con chó nhỏ này cũng rất vất vả." Cô gái đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt thiên chân mở miệng khuyên nhủ.

[Bảo bảo nhà ta thật là lương thiện, đừng dính vào Khương Liên.]

[Bảo bảo nhà ta gặp ai cũng đều đối xử tốt, Khương Liên nhíu mày là có ý gì?]

[Quả nhiên là bạch nhãn lang, mặc kệ cô ta đi.]

Vốn Khương Liên mặt đang vô biểu tình bây giờ liền nhíu mày, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Nguyễn Tinh Hoa đang bày ra vẻ mặt quan tâm. Hiển nhiên cô cũng không tiếp nhận cái quan tâm này, ngược lại vốn dĩ cơ thể tậm trạng đang mệt mỏi liền bị lôi ra vài phần tức giận.

Nguyễn Tinh Hoa nhìn thấy ánh mắt không tốt của cô nhịn không được co dúm lại, lui về sau hai bước, tươi cười trên mặt liền biến mất. Nhìn qua làm cho người ta thấy Khương Liên chính là bạch nhãn lang.

Tuệ Tuệ bị hệ thống đưa đến đây đối mặt với cục diện hiện tại, trước không thèm tìm hệ thống hỏi "đối tượng nhiệm vụ có khuôn mặt lạnh" là ai.

Ngược lại tò mò giật giật móng vuốt, trải nghiệm cảm giác bốn chân chạm đất vô cùng kỳ diệu này.

Trong đầu truyền đến âm thanh sốt ruột của hệ thống. "Tuệ Tuệ, đối tượng nhiệm vụ lần này là Khương Liên, là thiên kim giả trong kịch bản thật giả thiên kim. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp cho đối phương không nản lòng thoái chí tự sát, cảm nhận được sự yêu thương.... Hệ thống lại trục trặc rồi.... Ta đi trước đây."

Tuệ Tuệ nghe hệ thống nói xong thì ánh mắt vẫn cũ ngơ ngác, bị chịu ảnh hưởng trí thông minh của động vật xuyên vào hạn chế. Nàng hiện tại chỉ là một bé Golden một tuổi, đối mặt với tình huống hiện tại cũng không quá rõ ràng. Nhưng Tuệ Tuệ biết nữ nhi của mình đang bị người bắt nạt.

Đúng vậy, vô luận hệ thống sửa lại bao nhiêu lần rằng đó là đối tượng nhiệm vụ thì não nàng vẫn tự động nhận đó là nhãi con của nàng, rõ ràng chính bản thân cũng chỉ là một nhãi con....

Tiếp thu được tình hình trước mắt, Tuệ Tuệ nâng chân lên che lại đôi mắt, lén lút nhìn một vòng tiểu viện hỗn loạn, đây đều là thành quả một buổi trưa của bọn họ.

Làm một bé Golden mập mạp, sao có thể đem theo đồng bọn mang thêm phiền phức cho nữ nhi của mình chứ?

"Ai... Hô..."

Không khí đang cứng nhắc đột nhiên bị tiếng thở dài đánh gãy. Vô luận là người xem phát sóng trực tiếp hay khách mời ở đây đều bị hấp dẫn nhìn qua. màn ảnh trực tiếp chiếu thẳng vào người Golden đang thở dài.

[Mới vừa rồi là con Golden này phát ra âm thanh hả?]

[Nhãi con ngoan ngoãn như vậy sao có thể phát ra âm thanh thô lỗ đó chứ.]

[Trời, buồn cười chết ta, tiếng thở dài này giống y đúc lúc ta nhìn thấy mái tóc rụng gần hết của mình.]

Đây đều là mấy bé cún do tổ tiết mục tỉ mỉ lựa chọn, giống loài, tuổi, hình dáng đều là cực phẩm. Tuệ Tuệ ngẩng đầu đã bị một đám người nhìn chằm chằm, theo bản năng nhẹ nhàng "Uông" một tiếng, muốn tự cho mình thêm can đảm.

Xem nhẹ mấy ánh mắt xung quanh, Tuệ Tuệ chủ động đi đến trước mặt Khương Liên, thấy mình có chút bẩn thỉu liền nhu nhuận vẫy đuôi nhìn Khương Liên chằm chằm.

Khương Liên cúi đầu nhìn Golden trước mặt, cô cảm thấy khả năng mắt mình có vấn đề, cư nhiên từ trên mặt một con Golden nhìn ra sự nghiêm túc.

Tuệ Tuệ nâng chân, chuẩn xác dẫm xuống mặt giày trắng tinh của Khương Liên. Tuy người cô có chút lôi thôi, nhưng một trảo dứt khoát như vậy vẫn khiến thái dương của cô giật giật.

Nghiêm túc cái gì? Quả nhiên là do cô tức giận đến mức hoa mắt.

Hiện tại cô chỉ muốn xách con Golden nặng mấy chục ký này đi tẩy rửa thật sạch sẽ.

Tuệ Tuệ không biết rằng trong đầu nữ nhi của mình đang có suy nghĩ đại nghịch bất đạo, móng vuốt tiếp tục chụp thêm hai cái vào giày Khương Liên. Ở trong mắt nàng là an ủi nhưng trong mắt mọi người ở đây chính là đang khıêυ khí©h.

Lâm Gia Phong cười lạnh một tiếng, tâm tư rõ như ban ngày, chỉ kém nói một câu. “Ngươi đến cả chó còn chán ghét.”

[Tuệ Tuệ làm tốt lắm, làm như vậy mới trị được Khương Liên.]

[Không phải chứ, nhân duyên của Khương Liên kém như vậy rồi, đến cẩu duyên cũng kém nữa hả?]

Tuệ Tuệ không biết ý nghĩ của những người này, rốt cuộc cũng bỏ móng vuốt xuống, tự nhận là nghiêm túc hướng đến ba đứa chó còn lại “Uông” một cái.

Collie, Poodle, Husky thực ngốc. Đồng bọn vừa rồi còn cùng bọn nó chơi đùa náo loạn đột nhiên trở nên có uy lực như vậy, giống với cảm giác bị ma ma ngậm chặt vào cổ.

Thế nên bằng mắt thường cũng thấy được ba đứa trong nháy mắt trở nên nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn giống như quân đội.

Mọi người cảm thấy vô cùng hiếm lạ, rất muốn biết diễn biến sắp tới như thế nào.

Đạo diễn vốn đang muốn chạy ra hoà hoãn không khí thấy thế thì yên lặng lui về, ra chỉ thị với camera man hướng máy quay về phía mấy con chó. Hắn có dự cảm, nhờ vào trường hợp này chương trình của hắn sẽ bạo.

~~~~~

Tuệ Tuệ: Bảo bảo, ma ma đến rồi nè….

Khương Liên: :))) không cần đâu, ngài ngồi yên đi.