Chương 15.1

Hiện tại Nam Nguyên, Phỉ Vân Cẩn và Phỉ Dĩ Tranh ba người đang ngồi ở bàn tròn nhỏ bên cạnh vườn hoa, trên bàn có bánh và trái cây Nam Nguyên tự chuẩn bị cho mình, còn có tiểu thuyết ngôn tình phiên bản giới hạn.

Trang bìa và chữ in loè loẹt vừa thấy đã biết là của tác giả vô danh, mà tên sách trên đó cũng rất ngay thẳng « Xuyên không: Thê tử của vương gia lãnh khốc »

Nam Nguyên: "..."

Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ là người khác.

Cô bình tĩnh bưng trà lên, sau đó dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Phỉ Vân Cẩn.

Bởi vì chạy hơn nửa cái hoa viên, đứa trẻ này mới được quản gia Triệu giải cứu, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, còn thở hổn hển.

Về phần con vịt gây chuyện kia, dĩ nhiên đã phải quy tiên, không biết buổi tối Phỉ Vân Cẩn có muốn ăn thịt vịt trút giận hay không?

Nam Nguyên không có lương tâm nhanh chóng quyết định tránh né, "Tiểu Cẩn, quen người này không?"

Ngón tay cô nghiễm nhiên chỉ về vị trí của Phỉ Dĩ Tranh, khiến Phỉ Dĩ Tranh vốn đang nghiêng đầu ngắm vườn hoa cũng nhìn lại.

Phỉ Vân Cẩn thành thật lắc đầu.

Thấy thế Phỉ Dĩ Tranh cũng không tức giận, lại càng không có loại cảm xúc như đau lòng, nương theo lời giới thiệu của Nam Nguyên, anh cười nhẹ: "Vân Cẩn, ba là ba con."

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, lúc Phỉ Vân Cẩn đột nhiên trừng lớn mắt, anh lại bổ sung một câu: "Vừa rồi con chạy rất nhanh, rất giỏi."

Lời nói này, là đang khen à?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phỉ Vân Cẩn vốn đang hồng giờ sắp sắp bốc khói, nhưng dưới ánh nhìn của Nam Nguyên xem ra chắc chắn không phải thẹn thùng, nói không chừng là tức giận.

Nam Nguyên nghẹn cười trong lòng, trên mặt lại rất bình tĩnh đổi chủ đề, trẻ con ngẫu nhiên đùa thì đùa thôi, lỡ đùa khóc thì phiền toái.

"Sao anh đột nhiên đến đây?"

Không thèm chào hỏi, thình lình xuất hiện từ phía sau, người có tố chất tâm lý kém sẽ bị doạ phát bệnh.

"Có chuyện đột xuất nên trở về, xin lỗi, đột nhiên đến cửa không báo trước, quấy rầy mọi người."

Phỉ Dĩ Tranh đối mặt với thái độ không được coi là hữu hảo của Nam Nguyên cũng không thấy bất mãn, còn xin lỗi rất thành khẩn.

Cứ như vậy, ngược lại khiến Nam Nguyên không mở miệng chất vấn nổi.

Rõ ràng người này nói chuyện rất lễ phép, nhưng sao lại khiến người ta luôn có cảm giác tức giận nhỉ.

"A, vậy anh tới đây làm gì?"

Nam Nguyên cũng lười giả vờ khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.

Mặt Phỉ Dĩ Tranh vẫn mang theo nụ cười như cũ, "Không có việc gì, chỉ là mang ít đồ cho em và Vân Cẩn, hy vọng hai người thích."

Nam Nguyên: "A, còn nữa không?"

Bầu không khí lập tức trở nên đông cứng.

Phỉ Vân Cẩn ở trong tâm bão chậm rãi thu nhỏ cơ thể lại, định giả vờ thành một cây nấm vô tội.

Vốn dĩ khi người đàn ông trước mặt nói là ba mình thì Phỉ Vân Cẩn đã rất khϊếp sợ.

Ký ức của cậu về ba đã rất mờ nhạt, tựa hồ mỗi năm chỉ có Tết âm lịch hay lúc nhà họ Phỉ tế tổ thì mới có thể gặp anh một lần, gương mặt gì đó đã quên từ lâu, chỉ nhớ rõ người rất cao lớn.

Trẻ con ấy mà, lúc đầu sẽ ảo tưởng về cha mẹ một chút, dĩ nhiên Phỉ Vân Cẩn cũng không ngoại lệ, trong những ngày chờ đợi kia, loại chờ mong này cũng chầm chậm biến mất.

Hơn nữa...

Phỉ Vân Cẩn liếc trộm Nam Nguyên, cậu có dì còn tốt hơn cả cha mẹ đấy ~

Mặc dù cũng có lúc xấu xa, vừa rồi còn cười Tiểu Cẩn, nhưng không sao, cậu có thể tha thứ cho cô một lần.

Vậy thì còn dư 99 lần, không, còn lại 999 lần!

Phỉ Vân Cẩn vừa mới học được cách đếm tới một ngàn, rất tự hào mình có thể học đi đôi với hành, tuyệt đối không lo Phỉ Dĩ Tranh đến để dẫn cậu đi.

Dù sao cậu và dì đã nói trước rồi!

"Hết rồi."

Phỉ Dĩ Tranh nhìn thấy trà trong chén Nam Nguyên không còn lại bao nhiêu, rất tự nhiên cầm lấy một bình thủy tinh xinh đẹp chậm rãi rót đầy giúp cô, "Nam Nguyên, nếu em cần, anh sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của em, nếu em cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn không giống như trong tưởng tượng của em, lúc nào anh cũng có thể phối hợp ly hôn."

Phỉ Dĩ Tranh cũng không ngại Phỉ Vân Cẩn ở một bên, nói chuyện ngay thẳng lại dịu dàng, đúng vậy; cho dù nội dung rất vô tình thậm chí lạnh lẽo, nếu như là Nam Nguyên trước kia, chắc chắn sẽ cực kì đau lòng.

Thần thái và giọng nói của Phỉ Dĩ Tranh phảng phất như đang nói chuyện phiếm, hoặc là nói như đại sư đang khuyên bạn bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật?

Phối hợp với ngũ quan vốn lạnh lùng, sắc mặt hơi tái nhợt của anh, làm cho người ta càng cảm thấy Phỉ Dĩ Tranh đang toàn tâm toàn ý lo lắng cho bạn.

Xem đi, anh dễ nói chuyện biết bao.

Lúc trước Nam Nguyên cũng nhất kiến chung tình với một Phỉ Dĩ Tranh như thế này.

Dưới sự giật dây của lũ bạn, cô gái vừa tròn mười tám tuổi vụиɠ ŧяộʍ đi bar uống rượu, kết quả lúc đi khỏi bar gặp được mười mấy dân xã hội cũng uống say.

Vốn là người trẻ tuổi, nóng tính.

Nam Nguyên lại xinh đẹp như vậy, chớ nói chi là uống rượu hơi say, còn tăng thêm ba phần diễm sắc.

Lúc đầu nói lời đùa giỡn sau đó động thủ động cước, tính cách Nam Nguyên thế nào?

Sao có thể nhịn được?

Nhưng lần này vốn là mình chuồn êm đi ra, không mang theo nửa người vệ si, đồng hành với bọn họ phần lớn là nữ, hai tên nam sinh duy nhất cũng bị đánh ngã xuống đất.

Khi Nam Nguyên cũng không nhịn được sợ hãi thì Phỉ Dĩ Tranh xuất hiện.

Anh cũng không cần tự mình động thủ, chỉ thản nhiên sai vệ sĩ một câu, những con ma men kia sao có thể là đối thủ của vệ sĩ chuyên nghiệp.

"Cô Nam, cô không sao chứ?"

Chính là như vậy một cái hành động, nhường cái tiểu cô nương kia từ đây phương tâm ám hứa, triệt để luân hãm.

Nhưng đáng tiếc, chỉ có một bên khắc sâu.

Phỉ Dĩ Tranh đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, cũng chứng tỏ rằng anh sẽ không chung tình với một người, chỉ bởi vì Nam Nguyên có trợ lực của nhà mẹ đẻ nên khiến cô có thể thực hiện tâm nguyện của bản thân mà thôi.

Chỉ là bây giờ Nam Nguyên không có kính lọc lại bị một Phỉ Dĩ Tranh như vậy làm nổi da gà, cô không thể nói quái lạ chỗ nào, chỉ là giác quan thứ sáu đã phát ra cảnh báo mạnh mẽ.

Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Rõ ràng mặt mũi và khí chất của Phỉ Dĩ Tranh đều là hình mẫu cấm dục mà Nam Nguyên thiên vị...

Cô nghĩ bụng, vẫn là đứng dậy, "Đến thư phòng của em trò chuyện."

Phỉ Dĩ Tranh không để ý Phỉ Vân Cẩn, lời gì cũng nói, nhưng Nam Nguyên không phải người có lòng dạ sắt đá.

"Tiểu Cẩn, đi đi, mang con đi tìm ông Triệu."

Nói xong câu này, Nam Nguyên nắm tay Phỉ Vân Cẩn đi trước, cũng mặc kệ Phỉ Dĩ Tranh phía sau có đuổi kịp hay không.

Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đi xa, ý cười trên mặt Phỉ Dĩ Tranh không thay đổi, anh đứng dậy quan sát vườn hoa xinh đẹp này một lúc, sau đó ánh mắt dừng ở cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên bàn.

Dừng lại hai giây sau đó mới nhàn nhã bước chân đi theo.

Thú vị quá, chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện như xuyên không?

Phỉ Dĩ Tranh dám khẳng định, Nam Nguyên hiện tại tuyệt đối không phải là Nam Nguyên mà anh quen biết, nhưng không có khả năng có hai người hoàn toàn giống nhau như đúc trên thế giới.

Cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ hay song bào thai, luôn có những sự khác biệt rất nhỏ.