Chương 19.3

Sau đó Nam Nguyên bị lôi kéo đến hậu trường.

Trước khi xem biểu diễn, tiết mục đôi của Phỉ Vân Cẩn và Lý Nhất Bạch là tiết mục thứ năm, bây giờ bọn họ cần đi thay quần áo.

"Rất đẹp trai!"

Chờ hai đứa trẻ thay quần áo xong đi ra, Nam Nguyên giơ ngón cái lên.

Bởi vì nhảy Hip-hop, cách ăn mặc đi theo trào lưu, Lý Nhất Bạch có thể quen, nhưng Phỉ Vân Cẩn lần đầu tiên đeo nhiều trang sức nhỏ như thế, cảm giác tay chân cũng có chút cứng ngắc.

"Đến đây, nhìn qua!"

Nam Nguyên cười lấy điện thoại di động ra vài tấm liên tiếp, thời khắc đặc biệt này, đương nhiên phải chụp ảnh kỷ niệm.

Hơn nữa Nam Nguyên còn phát hiện tựa hồ danh tiếng của Phỉ Vân Cẩn ở mẫu giáo khá tốt, trên cơ bản mấy đứa trẻ đi qua cũng sẽ chào hỏi với cậu, có một số rõ ràng là trẻ con lớp lớn hơn.

Không rõ lúc trước bởi vì một tấm ảnh chụp mà xảy ra chuyện tiếp theo, Nam Nguyên chỉ cho rằng Phỉ Vân Cẩn thể hiện khả năng xã giao tốt, lại nghĩ đến những anh anh tốt bị cậu lôi kéo liên can trong nguyên tác, cảm thấy mười phần hợp lý.

Dù sao cũng là nam chủ, khi còn nhỏ đã thể hiện sự đặc biệt, nhưng không biết đời này cậu còn có thể tập hợp đoàn anh em kia không?

Trong nguyên tác, có thể thành công vặn ngã Nam Nguyên và nhà họ Phỉ, những anh em tốt này góp công không nhỏ.

Nam Nguyên đang nhớ lại, rất nhanh đã bị Phỉ Vân Cẩn đẩy ra hậu trường, để cô ngồi vào trên ghế khán giả, chờ cậu biểu diễn.

"Được Tiểu Cẩn và Nhất Bạch đều phải cố gắng đó."

Nam Nguyên và Lý Nguyên Mặc cùng nhau rời đi, chỉ là khi đi đến thính phòng phía trước thì chênh lệch lập tức thể hiện ra.

Hiệu trưởng trường mẫu giáo dẫn đầu chào đón mời Nam Nguyên và Lý Nguyên Mặc ngồi vào hàng ghế đầu tiên dễ nhìn nhất, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lý Nguyên Mặc là nhờ vào hào quang của Nam Nguyên.

Dù sao hiện tại Lý Nguyên Mặc vẫn chỉ là một ông chủ nhỏ của công ty khởi nghiệp không nổi danh, loại công ty mới thành lập này ở thủ đô, hàng năm không có mấy trăm cũng có mấy chục, có thể sống được vô cùng ít.

Đơn giản thấy Lý Nguyên Mặc cùng đi với Nam Nguyên, thêm việc hiệu trưởng biết Phỉ Vân Cẩn chơi thân với Lý Nhất Bạch; tiện thể cùng chiếu cố mà thôi.

Cho dù biết Nam Nguyên cũng sẽ không có phản ứng gì, ở nơi này nếu trái tim mong manh quá sẽ không đi được, nếu ngay cả điểm ấy Lý Nguyên Mặc đều nhìn không thấu, vậy còn không bằng trực tiếp buông xuôi là được.

Nhưng có thể nói phản ứng của Lý Nguyên Mặc nằm trong dự đoán của Nam Nguyên, sắc mặt anh ta không biến hoá chút nào, rất tự nhiên ngồi xuống theo Nam Nguyên, sau đó ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía vũ đài, hoàn toàn không quan tâm những ánh mắt thường liếc qua quanh thân.

Thể trạng của Lý Nguyên Mặc quả thật có chút chói mắt khi ngồi hàng đầu, khiến cho Nam Nguyên một bên vô cùng xinh xắn linh lung.

Sau khi đi vào ghế không bao lâu, biểu diễn chính thức bắt đầu.

Không thể không nói, đừng nhìn bọn trẻ này đứa lớn nhất mới sáu tuổi, phương diện tài nghệ thật sự không kém một số người lớn.

Đàn dương cầm, đàn violon cái gì đã là cơ bản nhất, thậm chí không tính là tài nghệ, chỉ có thể gọi là bồi dưỡng tình cảm, muốn học thì học chút, không muốn học thì đổi cái khác.

Nam Nguyên còn có thể rõ ràng hơn sau khi nghe được các phụ huynh thảo luận gần đây lại mang con mình đi nơi nào chơi, được hoạ sĩ nổi danh nào chỉ bảo.

So với những đứa bé này, gần đây chỉ học được Hip-hop, bởi vì học Hip-hop còn tạm thời bỏ bớt khoá võ thuật, hơn nữa cũng không có gia sư dạy tri thức sớm, càng không có khóa học lễ nghi, Phỉ Vân Cẩn tuổi nhỏ đã đi hơn nửa cái thế giới quả thực tựa như mẹ kế nuôi.

Chờ đã, không nên dùng giống, chính là vậy mới đúng!

"Cô Nam."

Đang lúc Nam Nguyên thoáng nghĩ lại mình, Lý Nguyên Mặc đột nhiên kêu cô một tiếng.

"Bình thường Phỉ Vân Cẩn có học ngoại khóa gì không?"

Nam Nguyên vừa nghe đã hiểu được Lý Nguyên Mặc cũng nghe được đoạn đối thoại kia.

Cô lắc đầu: "Trừ khoá Hip-hop với Nhất Bạch thì không có gì."

Sau đó hai người nhìn nhau, lần này tựa hồ Nam Nguyên nhìn thấu ý nghĩ dưới đáy mắt Lý Nguyên Mặc.

Tuy rằng không đề xướng để chúng học từ khi còn nhỏ, muốn cho đứa trẻ một tuổi thơ vui vẻ, nhưng mà...

Bọn họ có lơ là quá hay không?

Hai vị "phụ huynh" hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn lại có loại cảm giác đồng đội cách mạng.