Chương 22.1

Sau một thời gian thích nghi với cường độ huấn luyện cao của Phỉ Vân Cẩn thì đã đến ngày hôn lễ của Nam Tễ và An Ninh.

Vì hôn lễ được tổ chức trên đảo nhỏ giữa biển, Nam Nguyên và mọi người đã định sẽ ở lại chơi thêm vài ngày sau hôn lễ như một kỳ nghỉ.

Lễ cưới của Nam Tễ không có nhiều khách mời. Tính cả họ hàng, bạn bè và một số đối tác thân thiết trong kinh doanh của nhà họ Nam, số lượng cũng chỉ hơn một trăm người. Vào ngày trọng đại này, du thuyền và trực thăng của nhà họ Nam được huy động hết công suất để đảm bảo đưa đón khách mời đến nơi an toàn, bất kể họ ở đâu, thậm chí là từ rừng mưa nhiệt đới.

Cha mẹ của An Ninh đã qua đời, những người thân thích khác năm xưa cũng không ít lần bắt nạt cô bé mồ côi này. Do đó, An Ninh không hề có ý định thông báo cho họ về việc mình kết hôn, bởi cô biết rằng họ sẽ chỉ đến để lợi dụng. Càng không cần nói đến việc mời họ tham dự hôn lễ.

Mặc dù An Ninh xinh đẹp, dịu dàng nhưng cô chọn sinh con và nuôi dưỡng đứa trẻ ấy thì chắc chắn phải là một người mạnh mẽ. An Ninh thà bị cười chê không có gia đình nhà mẹ đẻ còn hơn là tìm đến họ hàng để giúp đỡ.

Cô chỉ mời duy nhất một người bạn thân, cũng là phù dâu và đại diện nhà gái trong hôn lễ.

Đương nhiên, chuyện này không liên quan nhiều đến Nam Nguyên. Hiện tại, cô đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh biệt thự, nhìn người hầu thu dọn hành lý cho mình và Phỉ Vân Cẩn.

Không cần mang quá nhiều quần áo. Đảo Ba Tái Tây là thánh địa kết hôn, nơi đó phát triển du lịch rất tốt, cơ bản muốn gì cũng có thể mua được.

Lần này, nhà họ Nam trực tiếp bao trọn một khách sạn bảy sao, cũng là một trong số ít khách sạn bảy sao trên thế giới. Hoàn toàn không cần lo lắng về chỗ ăn ở.

Nhưng chú Triệu không yên tâm, lúc nào cũng cảm thấy đồ bên ngoài không tốt như trong nhà. Nhỡ đâu có thứ gì đó thực sự xảy ra, nên cứ phải tự mình giám sát việc dọn đồ cho cẩn thận.

Vốn dĩ chú Triệu, người nhìn Nam Tễ và Nam Nguyên lớn lên, cũng được mời tham dự hôn lễ, nhưng chú Triệu đã từ chối.

Ông cảm thấy trách nhiệm của mình là quản gia, là bảo vệ nhà cửa khi chủ nhà đi vắng. Biệt thự của Nam Nguyên không giống như nhà họ Nam còn có vài phó quản gia phụ tá, ông không biết những người hầu này có thể làm điều gì tổn hại đến lợi ích của Nam Nguyên hay không.

Lòng người là thứ không thể kiểm chứng được.

Vì vậy, ông kiên quyết từ chối lời mời, còn tỏ vẻ thể hiện rõ ý định đã quyết, không cần bàn bạc thêm nữa.

Nam Nguyên khuyên nhủ không có kết quả, đành phải từ bỏ.

Đôi lúc người già cố chấp chuyện gì, quả thực là mười con trâu cũng kéo không lại.

Như vậy, lần ra ngoài này của họ, trừ Nam Nguyên và Phỉ Vân Cẩn, còn có hai người phụ trách lấy hành lý, vệ sĩ và một người hầu nữ lo liệu việc vặt vãnh.

Cộng thêm một người đang ngồi cạnh Nam Nguyên, vừa mới đến đây không lâu - Phỉ Dĩ Tranh.

Vì không cần thiết phải nói chuyện phiếm, cả nhà ba người chỉ tiện đường cùng nhau xuất phát đến hòn đảo, chỉ là...

"Anh có thể đừng nhìn em nữa không?"

Không biết Phỉ Dĩ Tranh lại mắc bệnh gì, ngồi xuống không bao lâu mà cứ nhìn chằm chằm Nam Nguyên, giống như trên mặt cô mọc một đóa hoa vậy.

Đối với loại ánh mắt này, Nam Nguyên có một sự cảnh giác theo bản năng, nếu Phỉ Dĩ Tranh ngồi gần hơn một chút, một khi có động tĩnh gì cô có thể lập tức tung một quyền.

Lời này vừa dứt, không đợi Phỉ Dĩ Tranh chuyển ánh mắt đi, một bóng người đã nhanh chóng lách ra.

Thì ra là Phỉ Vân Cẩn đã trực tiếp trèo lên sô pha, dang hai tay, định dùng thân hình nhỏ bé của mình che chắn tầm mắt của Phỉ Dĩ Tranh.

"Không cho nhìn dì!"

Cậu bé dùng biểu cảm hung tợn nhất nói ra lời nói vô cùng tàn nhẫn.

Đáng tiếc vì tuổi còn nhỏ, hiệu quả đạt được còn không tới 1%.

Nếu lúc này đối diện là Nam Nguyên, có lẽ đã bật cười, nhưng khoé miệng của Phỉ Dĩ Tranh không hề cong lên, ngược lại còn mơ hồ lộ ra vẻ nghiêm túc: "Vì sao không thể nhìn?" Giống như đang thực sự nghiêm túc đặt câu hỏi.

Phỉ Vân Cẩn sửng sốt, lông mày nhíu lại, vì sao không thể nhìn?

Tại sao vậy chứ? Phỉ Vân Cẩn nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

"Bởi vì dì không thích ông nhìn dì!"

"Nhưng, ba muốn nhìn."

Lời nói của Phỉ Dĩ Tranh khiến Phỉ Vân Cẩn xoắn xuýt, người này cứ đòi nhìn, tiếp theo cậu nên làm gì? Tiếp tục chống đỡ sao?

Một giây sau, từ phía sau, một đôi tay ôm lấy Phỉ Vân Cẩn.

Nam Nguyên bế Phỉ Vân Cẩn đặt lên đùi, mỉm cười xoa đầu cậu bé. Cô tiện tay vuốt lại mấy sợi tóc ngắn dựng ngược của cậu vì hành động vừa rồi, "Đừng quan tâm đến anh ta, dáng vẻ Tiểu Cẩn vừa lao tới rất oai phong!"

"Thật, thật sao?"

Phỉ Vân Cẩn lập tức dời sự chú ý khỏi Phỉ Dĩ Tranh. Lời khen của Nam Nguyên khiến cậu vô cùng vui vẻ. Cậu bé nào mà không thích được khen ngợi chứ?

Ngay cả một đứa trẻ mới bốn tuổi cũng vậy!

"Thật mà. Tiểu Cẩn quay lại xem xem có gì bỏ quên không. Chúng ta đi ba ngày nên không thể quay lại lấy đồ được."

Nam Nguyên đã giải thích sơ qua cho Phỉ Vân Cẩn về hôn lễ, cũng nói Phỉ Dĩ Tranh sẽ đi cùng họ và sẽ gặp một số chuyện.

Là nam chính trong tiểu thuyết, rõ ràng Phỉ Vân Cẩn thông minh hơn người thường. Tuy có vẻ ngốc nghếch và thường bị Nam Nguyên "lừa", nhưng điều đó chỉ xảy ra khi đối mặt với Nam Nguyên.

Trường mẫu giáo tổ chức hoạt động tuyên truyền phòng chống bắt cóc, chú Triệu vui vẻ thông báo cho Nam Nguyên, Phỉ Vân Cẩn được biểu dương. Vì trong số mười một đứa trẻ mẫu giáo, chỉ có Phỉ Vân Cẩn chưa lần nào được "bắt cóc" thành công, dù là Lý Nhất Bạch, chỉ cần nghe nói anh trai có chuyện cũng sẽ lo lắng đi cùng "kẻ buôn người".

Bình thường chỉ có chú Triệu dạy Phỉ Vân Cẩn đọc sách biết chữ, nhưng cậu bé cũng đã nhận thức được không ít chữ, số đếm cũng tính ra rất nhanh, phải biết mấy tháng trước Phỉ Vân Cẩn còn không nhận ra một chữ nào.

Cho nên trừ phi là một số tình huống đặc biệt, Nam Nguyên thường sẽ cố gắng giải thích mọi việc cho Phỉ Vân Cẩn bằng cách so sánh dễ hiểu.

Như hiện tại, đứa trẻ này lập tức nhảy xuống, "Dạ, Tiểu Cẩn phải mang theo gối! Không thì Tiểu Cẩn không ngủ được."

Nói xong, Phỉ Vân Cẩn chạy nhanh như chớp đến một bên khác của đại sảnh để tìm quản gia Triệu.

Rất nhanh, khu vực này chỉ còn lại Nam Nguyên và Phỉ Dĩ Tranh.

Nụ cười trên mặt Phỉ Dĩ Tranh nhanh chóng biến mất, hai tay ôm ngực, vẻ mặt không kiên nhẫn như muốn hỏi "Người này lại muốn làm gì nữa đây".