Chương 3

Trần Vân bảo cô bé uống chậm một chút: "Chậm một chút, đừng nóng vội, không có ai giành với con."

Nhị Nữu làm theo ý mình, thấy cô bé không nghe, Trần Vân cũng không ép, bưng một chén mạch nha khác, ôm Thiết Đản, múc từng muỗng từng muỗng cho cậu nhóc cho ăn.

Thiết Đản nhỏ tuổi, ăn cũng ít, uống nửa chén đã uống hết nổi.

Còn dư lại nửa chén lại bị Nhị Nữu xử lý, cô gái nhỏ uống đến cái bụng tròn vo, ợ một cái mang theo mùi sữa thơm.

Cô bé che miệng lại, mắt to nheo lại, khuôn mặt đỏ ửng, có chút thẹn thùng.

Thật là một cô nhóc đáng yêu.

Trần Vân sờ đầu cô bé, Nhị Nữu vẫn sợ, thế nhưng không trốn.

Cô nhóc lớn lên xinh đẹp, là một tiểu mỹ nhân, nhưng dinh dưỡng không đủ, tóc khô vàng, tốt nhất ăn nhiều thủ ô và cùng vừng đen một chút.

Cũng không biết hai thứ này có khó mua không, Trần Vân dự định hôm nào lên trên trấn xem.

Cô rửa sạch chén, cũng pha một chén mạch nha cho mình, uống xong nhớ tới trong nhà còn thiếu một người, bèn hỏi Nhị Nữu: "Anh đâu?"

Nhị Nữu ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút: "Anh đi ra ngoài rồi."

"Đi ra ngoài làm gì?"

"Tìm đồ ăn!"

Trần Vân tím kiếm trong ký ức, phát hiện quả thật có chuyện như vậy.

Bởi vì từ nhỏ cha không ở nhà, anh cả Thiết Trụ đã gánh vác một phần trách nhiệm của người cha.



Khi em trai em gái đói bụng, cậu sẽ phụ trách tìm đồ ăn cho hai người.

Nguyên chủ vô cùng căm ghét đứa con riêng này, bởi vì đối phương rất không nghe dạy dỗ, nhiều lần khiến cô ta mất mặt ở trước mọi người.

Đứng ở góc độ người đứng xem, Trần Vân ngược lại rất thưởng thức cậu anh cả, có dũng khí cũng có có trách.

Cô hỏi Nhị Nữu: "Anh trai đã đi bao lâu rồi?"

"Cực kỳ lâu!"

Nhị Nữu nhát gan lại sợ cô, hỏi một câu mới nói một câu, Trần Vân phải hỏi rõ ràng một hồi lâu, thì ra trời vừa sáng Thiết Trụ đã đi ra ngoài, nói muốn lên núi bắt thỏ cho bọn họ ăn.

Tên của thôn Tiền Sơn như ý nghĩa, chính là ở phía trước một ngọn núi.

Ngọn núi phía sau thôn tên gọi núi Tiểu Thanh, trong tên núi Tiểu Thanh có một chữ Tiểu (nhỏ), kỳ thực diện tích khá lớn, sản vật trên núi phong phú, nhưng cũng nguy hiểm, sài lang hổ báo đều có, đầu năm còn có đứa bé bị sói cắn chết ở trên núi.

Một đứa bé một mình lên núi nửa ngày còn chưa trở lại, Trần Vân ngẫm lại có chút nguy hiểm.

Cô vòng quanh nhà vài vòng, lấy ra mấy quả trứng gà trong ngăn kéo phòng mình cho Nhị Nữu, nói với cô bé: "Nhị Nữu ở nhà trông chừng em trai, đừng có chạy lung tung, mẹ đi ra ngoài tìm anh trai về."

Núi Tiểu Thanh thế núi khá bằng phẳng, có mấy con đường nhỏ quanh co như ruột dê, bình thường các thôn dân lên núi cũng sẽ không đi vào quá xa, chỉ ở bên ngoài hái một ít nấm, hoặc là đào măng tre.

Trần Vân đi trên đường nhỏ, vô cùng chú ý.

Cây cối trên núi che kín bầu trời, ngăn cách nhiệt độ mặt trời, gió thổi tới đều mát mẻ.

"Tiểu Trần em đi đâu vậy?" Trên núi có hai người cùng nhau xuống núi, một người trong đó nói với Trần Vân.



Trần Vân nhận ra một người trong đó là vợ anh hai của Trịnh Vệ Hoa, kêu một tiếng chị dâu, sau đó nói: "Em tìm Thiết Trụ, sáng sớm nó đã lên núi, đến bây giờ còn chưa về nhà."

Lại hỏi: "Hai người xuống núi có nhìn thấy nó không?"

"Không có, chị không thấy Thiết Trụ, hẳn không phải đi con đường này. Nếu không em đi chỗ khác xem thử đi."

Trần Vân nhìn về phía trước, thu tầm mắt lại: "Được, làm phiền rồi."

"Phiền phức cái gì, chẳng qua là một câu nói." Người kia có chút ngạc nhiên: "Sao Thiết Trụ lên núi một mình thế?"

Trong lòng Trần Vân gấp gáp, không có tâm tư nói chuyện với hai người, nghe vậy miễn cưỡng cười.

Hai người kia cũng cười, ba người tách ra ở giao lộ.

Chờ Trần Vân đi xa, một người trong đó đυ.ng cánh tay người còn lại, cười nói: "Cô xem cô ta giả bộ giống thật, không biết còn tưởng rằng thật sự lo lắng cho Thiết Trụ."

Người còn lại cũng cười: "Nói không chừng là lên núi vụиɠ ŧяộʍ, dùng Thiết Trụ làm cớ."

Càng vào trong ngọn núi càng yên tĩnh, dần dần đến tiếng ve kêu cũng biến mất.

Trần Vân chú ý tình huống chung quanh, vừa lớn tiếng kêu tên Thiết Trụ.

Âm thanh ở trong núi rừng vang vọng, thật lâu không được đáp lại.

Trong lòng cô càng sốt ruột, tìm kiếm càng thêm cẩn thận.

Vị trí bây giờ của Trần Vân đã tương đối sâu, lại đi vào nữa có thể sẽ có thú dữ ra vào.

Cô do dự một chút, quyết định lại đi vào trong một đoạn, nếu như còn không tìm được thì trở về.