Chương 100: Phiên ngoại: Một nhà ba người

Những năm gần đây, phủ công chúa giăng đèn kết đăng, dán câu đối và bùa đào, đến cả quả mận đỏ bên ngoài cửa sổ cũng vui mừng nở rộ, rung rinh trong gió.

Cuối cùng Nhã Đạt cũng được đón về, lúc này tiểu tử này ở thư viện đó, xưng vương xưng bá, nghe nói khuấy đảo thư viện, làm viện trưởng kêu khổ không thôi. Thằng bé cũng học được một tí kiến thức, mới nhỏ xíu bao nhiêu tuổi, mở miệng lại có thể học thuộc cả đoạn.

Ngoại trừ kiến thức, cơ thể nhỏ bé đó cũng lớn lên không ít, thịt mềm núc ních trên mặt đó không thấy nữa, lại có vẻ cởi bỏ khí chất trẻ con.

Hương Vũ đau lòng Nhã Đạt, ôm thằng bé một lúc lâu, hỏi thằng bé có chịu ủy khuất nhiều không.

Nhã Đạt nằm trong lòng mẫu thân nó, tất nhiên rất thích thú, ôm người nương thơm ngát. Nhã Đạt bắt đầu kêu khổ, nói mình ở thư viện chịu khổ thế nào, trái lại nói rất nhiều

Hương Vũ nghe bán tin bán nghi, dỗ dành thằng bé một phen, dỗ thằng bé ngủ

Đợi dỗ ngủ xong, Hương Vũ nhắc chuyện này với Hoắc Quân Thanh, Hoắc Quân Thanh nhướn mày cười mỉa: “Nàng tin thằng bé nói lung tung, chẳng qua là nghĩ cách dụ nàng dỗ dành thằng bé thôi. Thằng bé ở thư viện, ai cũng biết nó là cháu trai của hoàng thượng, con công chúa Bác Viễn, ai dám làm gì hắn!”

Cũng chỉ có nó bắt nạt người ta thôi.

Hoắc Quân Thanh lo lắng tiểu tử này bị dưỡng thành công tử bột, gần đây đặc biệt cố ý viết một phong thư, xin viện trưởng quản lý giáo huấn nhiều hơn. Gần đây thì tốt hơn chút rồi, tính hoang dã thu liễm lại, cũng biết hòa thuận với bạn học, nghe nói có mấy đứa bị thằng bé đánh trước đó, bây giờ gọi huynh xưng đệ với thằng bé rồi.

Thật ra Hương Vũ ít nhiều cũng đoán được, dẫu sao thỉnh thoảng nàng truy hỏi, biết được tình hình con mình ở thư viện, nghĩ thằng bé sẽ không chịu ủy khuất, chẳng qua là trẻ nhỏ thấy nương làm nũng thôi.

Chẳng qua…

Nghe Hoắc Quân Thanh nói thế này, nàng vẫn có chút không vui, dẫu sao con mình mà, cho dù có sai, cũng không nói thằng bé như vậy, một đứa trẻ nhỏ như vậy, yêu cầu cao như vậy làm gì?

Vì thế nàng liếc hắn một cái: “Nói ra thì không phải là học chàng sao?”

Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Học ta?”

Hắn là loại người này sao?

Hương Vũ khẽ hừ một tiếng: “Lẽ nào không phải sao? Lần trước, chàng cứ muốn tắm với ta thì nói thế nào đây?”

Lúc đó, đầu tiên là hắn, sau đó thì ôm nàng trầm mặc không nói, dưới sự hối thúc hỏi vặn của mình, mới hỏi, nếu hắn không phải là Định Viễn hầu trước kia, nàng có không xem hắn ra gì không.

Tất nhiên, Hương Vũ vội vàng trấn an hắn, nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với hắn.

Hắn ở đó nghe đến lòng nở hoa hết giận, trên mặt lại không nói, lại còn được voi đòi tiên muốn nàng tắm cùng hắn, nàng cũng hết cách, nên đành vậy, rồi sau đó là dày vò một phen.

Bây giờ nhớ lại, thật ra hắn làm gì yếu đuối như vậy, vốnsinh ra đã cứng rắn, cắn còn không cắn mạnh, còn giả vờ đáng thương!

Hoắc Quân Thanh nhớ lại lúc trước, ho nhẹ: “Cái này làm gì giống… Chuyện người lớn sao có thể so với trẻ nhỏ?”

Hương Vũ nghe lời này, dở khóc dở cười liếc hắn: “Đúng vậy, chàng cũng là người lớn hơn ba mươi tuổi rồi đó…”

Hoắc Quân Thanh tự biết mình đuối lý, vội chuyển đề tài: “Bỏ đi, không nói này nữa, ta nhớ nhi tử chúng ta muốn quay về, nên đã đặc biệt chuẩn bị ít pháo hoa, đều có hình dạng đặc biệt, chúng ta đi xem trước. Đợi ngày mai đón năm mới, để thằng bé lại chơi, thằng bé nhất định sẽ thích.”

Hương Vũ thấy vậy, cũng không nói gì, vì vậy đến ngày hôm sau chính là lúc qua năm mới, theo lý mà nói một năm nay phải bái thần bái tổ tông, trước đó Hương Vũ có nhắc đến, có cần bái tổ tông Hoắc gia cúa hắn, ai ngờ Hoắc Quân Thanh nói hắn được nhổ ra từ đất, không có tổ tông. Hương Vũ chỉ có thể không làm gì nữa. Hắn không có tổ tông, mặc dù nàng là người hoàng thất, nhưng đã gả ra ngoài, cũng chính là không có tổ tông thờ cúng gì, nên bái thần bái Phật, xem như qua năm mới.

Buổi tối, bắt đầu đốt pháo.

Trước kia, Hương Vũ đón năm mới ở phủ An Định hầu, trong hầu phủ rất tĩnh mịch, không cho chơi pháo hoa lung tung, nàng cũng chưa từng thấy qua, chỉ từng lén lút cùng Hoắc Nghênh Vân ra ngoài lén xem người khác chơi. Bây giờ Hoắc Quân Thanh biết nàng thích, đặc biệt mời thợ thủ công tới, làm rất nhiều kiểu pháo, pháo hoa đó ở trong không trung, giống như một cây lửa, bắn ra bốn phía, đợi đến lúc rơi xuống, như sao như mưa, đẹp đẽ vô cùng. Mà ngoài pháo hoa, lại còn có rất nhiều đồ chơi dỗ trẻ nhỏ, ví dụ như cái gì mà pháo chuột đất bay lên trời, khiến Nhã Đạt cực kỳ thích thú, còn muốn đem một ít đến học viện, để huynh đệ tốt của thằng bé chơi cùng.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy, dứt khoát chơi cùng nhi tử, phụ tử hai người cầm dây dẫn, xem xem pháo hoa của ai bay xa hơn, Nhã Đạt rất hào hứng, thật là một trấn đấu hay, tất nhiên mỗi lần Hoắc Quân Thanh đều là người thắng.

Hương Vũ đau lòng nhi tử, có chút bất bình, cố ý đi lên nói: “Oa, phò mã, chàng thật lợi hại, chơi pháo hoa lại hay hơn đứa trẻ bốn tuổi!”

Hoắc Quân Thanh: “…”

Nghe xem, đây là ý gì?

Hắn bất lực nhướn mày, nhìn nàng một cái, bật cười.

Sau đó, tỉ thí lại, Nhã Đạt thắng được mấy lần, không còn cách nào: “Vậy mà còn lợi hại hơn đứa trẻ bổn tuổi." Lời này nghe thế nào cũng thật xấu hổ.

Lúc này, Nhã Đạt lại chơi cùng mấy người bạn nhỏ trong phủ, Hoắc Quân Thanh đi đến, ngồi bên cạnh Hương Vũ, nhìn ngắm pháo hoa đầy trời.

“Thích không?” Hoắc Quân Thanh nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, khá đẹp.” Thật sự đẹp, trước kia chưa từng thấy qua pháo hoa có thể đẹp như vậy.

“Vậy sau này, mỗi năm chúng ta đều chơi, được không?”

“Thôi đi, hao người tốn của, không đáng, nhìn một lần là được rồi.” Hương Vũ tất nhiên biết, pháo hoa này rất tốn kém, sao có thể mỗi năm đều chơi đây.

“Cái này có là gì." Hoắc Quân Thanh: “Nàng thích thì chúng ta chơi.”

Hương Vũ mỉm cười, không nói gì, dứt khoát dựa vào ngực hắn, nửa nằm ở đó, nhìn pháo hoa đầy trời.

“Đúng rồi, có một việc, hôm qua muốn nói với chàng, ai ngờ năm mới bận quá quên mất.” Hương Vũ nhấc tay, chơi đùa ngọc bôi hình mây trên eo hắn, thong thả nói.

“Cái gì?” Hoắc Quân Thanh không nghĩ gì nhiều, giúp nàng vén tóc trên trán xuống, tiện miệng hỏi.

“Hình như ta lại có thai rồi.” Hương Vũ dựa mặt mình lên ngực hắn, nói.

“Cái gì?” Động tác trên tay Hoắc Quân Thanh dừng lại.

Hương Vũ mỉm cười không nói.

Hoắc Quân Thanh nắm lấy cánh tay nàng: “Nàng có thai? Thật? Chuyện lúc nào, sao không nói với ta? Đại phu nói thế nào?”

Hương Vũ không ngờ đến, dáng vẻ vẫn luôn bình tĩnh ngày trước của hắn, bây giờ có thể gấp gáp thành thế này, nhất thời cũng bật cười.

“Là hôm qua, lúc chàng chơi cùng Nhã Đạt, ta quên nhắc với chàng.”

“Quên?”

Hoắc Quân Thanh nghiến chặt răng, chuyện này cũng có thể quên sao?

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân này, cười thành dạng này, có phải cố ý không?

Hắn ôm nàng, nghiêng đầu sát bên tai nàng: “Lần trước lén dẫn con ta chạy mất, lần này cố ý không nói với ta, đợi nàng sinh rồi, ta…”

“Chàng muốn thế nào?” Hương Vũ nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười, cười đến ngọt ngào như mật.

Hoắc Quân Thanh nhìn nữ nhân nhỏ bé này, ôm nàng vào phòng.

“Ta còn có thể thế nào, còn không phải cung phụng hầu hạ nàng sao.”

Đã là phò mã của nàng, đời này của hắn đã cam chịu số phận rồi.

HOÀN TOÀN VĂN