Chương 7

Quý Ninh Nhất từ từ rời đi, lúc ra ngoài còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tư Điềm hỏi hệ thống: “Quý Tri Lạc và Quý Ninh Nhất thật sự là anh em ruột sao?”

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cô, nó nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy.”

Tư Điềm tự lẩm bẩm một mình: “Thế thì lạ quá, có lẽ Quý Tri Lạc bị đột biến gen.”

Hệ thống: …

Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động trong tay cô chợt vang lên một loạt tiếng “bíp” dài. Tư Điềm nhấc máy lên xem, chỉ thấy mốc thời gian 30 phút đếm ngược vừa mới ấn định ra kia đã biến thành hai phút cuối cùng.

Nhìn những con số chuyển động dồn dập trên màn hình, trong lòng Tư Điềm cũng thấy hoảng sợ hơn đôi chút. Nếu còn cơ hội sống sót thì cô cũng không muốn chết đến vậy.

Nhưng hệ thống còn hoảng loạn hơn cả cô, âm sắc điện tử của nó cũng đột ngột thay đổi: "Ký chủ, cô mau đi hoàn thành nhiệm vụ đi, nếu không cô sẽ chết thật đấy!"

Ban nãy Tư Điềm còn hoảng hốt nhưng giờ lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thậm chí còn cười điên cuồng như thể sắp phát rồ lên vậy: “Chết thì chết thôi. Ngày nào tôi cũng phải cố gắng làm việc như trâu như bò để kiếm tiền, dù sao thì tôi cũng không muốn sống nữa."

Hệ thống: "Ký chủ à, hiện tại đã khác! Số dư trong thẻ ngân hàng của cô bây giờ là một triệu tệ đó!"

Tư Điềm đè mấy ngón tay đang khẽ nhúc nhích trên ga trải giường lại, tuy cô đã thấy hơi động lòng nhưng vẫn cố trưng ra vẻ mặt dữ tợn: “Thế thì sao nào, dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi.”

Hệ thống đang rất sốt ruột: "Không phải, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không phải chết nữa. Mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ sẽ rơi ra điểm sinh mệnh!"

Tư Điềm: “Chơi gacha à? Tôi không làm được, số tôi đen đủi lắm.”

Hệ thống: "Có thể thiết lập gói thẻ gacha và số vòng quay, quay ít nhất bao nhiêu lần thì chắc chắn sẽ rơi ra điểm sinh mệnh!"

Tư Điềm thấy thế vẫn chưa đủ. Lúc cô đang tiếp tục mặc cả với hệ thống để ép nó giao ra phúc lợi tốt nhất trong khả năng của mình, nhưng lúc này thời gian đã cực kỳ eo hẹp.

Ting-

Ba phút đếm ngược đã kết thúc.

Cùng lúc đó, Tư Điềm chợt cảm giác được là cơ thể mình đang dần yếu đi. Cảm giác này thực sự rất kỳ quái, cứ như thể cô sắp chết tới nơi rồi vậy, ngay cả trái tim mạnh mẽ trong l*иg ngực cũng đập chậm dần.

Cảm giác mất đi từng chút sức sống này rất khó chịu. Tư Điềm khẽ cau mày rồi chợt nhận ra mình hơi chủ quan quá.

Chuyện cũng đã đến bước đường này rồi, đương nhiên cô phải hiểu ra cái hệ thống này đang đối xử khác với cô. Cô đã bị gắn kết với hệ thống, hệ thống chắc chắn cũng không thể tùy ý thay đổi ký chủ.

Nếu đã xác định bị ràng buộc với hệ thống, sau này kiểu gì hai bên cũng phải tiếp xúc nhiều với nhau. Lần đầu tiên hai bên hợp tác, cô nhất định phải để nó nhìn rõ địa vị của bản thân, tránh cho sau này hệ thống lại ương bướng không chịu nghe lời.

Hệ thống sắp khóc tới nơi rồi. Nó không biết mình đã gây ra nghiệp gì, vì sao lần đầu tiên nó đi làm lại tình cờ gặp phải một ký chủ khó chiều tới vậy cơ chứ.

Nó chỉ có thể hèn mọn thỉnh cầu cô: "Ký chủ à, xin cô hãy đi làm nhiệm vụ ngay đi. Còn những việc khác, sau này chúng ta vẫn có thể từ từ bàn bạc lại mà. Tôi thật sự có rất nhiều công dụng đó."

Hu hu.