Chương 15: Cả đời hiếu thắng

Qua mười mấy phút sau, bà lại mở mắt ra.

Nếu cuối cùng ba đồng đội bảo vệ tốt hơn một chút thì bà và Khương Lan đã có thể đẩy được viên pha lê của địch rồi!

Với Vãn Thu ngủ không được, bà cũng không ép mình ngủ, thói quen sinh hoạt là thói quen, trước kia đóng phim cũng có thời điểm ngày đêm đảo lộn, bà nghĩ chỉ cần thắng một ván, là có thể ngủ rồi.

Rốt cuộc bà cũng quyết định chơi một ván cuối cùng với tâm thái phải thắng. Tuy rằng Với Vãn Thu đối với quy tắc trò chơi này cái biết cái không, cũng biết Khương Lan chơi rất lợi hại, nhưng bà muốn thử chơi một mình xem sao.

Với Vãn Thu cả đời hiếu thắng, chơi trò chơi cũng không cho phép chính mình tụt lại phía sau quá nhiều. Rõ ràng có thể ra cửa tìm Khương Lan đánh một ván, hiện tại Khương Lan khẳng định là chưa ngủ. Nhưng dựa vào việc không chịu thất bại, Với Vãn Thu đã tự mình chơi một ván.

12 phút, defeat. Trò chơi kết thúc.

Với Vãn Thu quyết đoán buông di động, đẩy cửa tìm Khương Lan.

Đèn phòng khách đã tắt, mà cửa phòng Khương Lan mở ra, bên trong im ắng không có ai. Với Vãn Thu hướng xuống dưới lầu nhìn, phía dưới đèn vẫn còn sáng, thỉnh thoảng có thanh âm nói chuyện truyền tới.

Khương Lan đâu?

————

Biệt thự đối diện đèn đuốc sáng trưng, đạo diễn và tổ hậu kỳ đều thức đêm, Trương Thiên uống thêm một ly cà phê, ông đã thức trắng hai đêm, quầng thâm mắt đặc biệt lớn, ông hỏi: “Khương Lan xuống lầu làm gì vậy?”

Trong phòng còn có hai cô gái phụ trách hiện trường, vốn là ba người, nhưng có một người vừa mới nghe điện thoại đi ra ngoài lấy cơm hộp, kết quả ở cửa gặp phải Khương Lan, đang khoa trương mà nhắn vào WeChat nói rằng Khương Lan ngoài đời nhìn càng đẹp mắt!

Một cô gái phụ trách hiện trường trong giọng nói lộ ra hai phân nghi hoặc, “Hẳn là…… Đi lấy cơm hộp?”

Buổi tối người quay phim của Khương Lan cũng được nghỉ ngơi, lúc nãy lầu 4 đều đi ngủ, vậy mà Khương Lan đi lấy cơm hộp………

Với Vãn Thu không phải không cho cô ấy mua cơm hộp nữa sao?

Trương Thiên nhìn TV trên tường, khóe miệng giật giật, buổi tối camera trong phòng có thể tắt, nhưng Với Vãn Thu chưa từng tắt nó.

Bà làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đúng 10 giờ lên giường ngủ, 6 giờ tỉnh dậy, đồng hồ sinh học chuẩn như đồng hồ báo thức, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay.

Trương Thiên chưa bao giờ chơi game, cho nên không tưởng tượng được mình sẽ tức giận như thế nào nếu thua. Ông chơi mạt chược thua thì thua, ông cảm thấy không thể bởi vì thua một ván trò chơi mà ngủ không được.

Nhưng mấy người trẻ tuổi ở đây cũng vô cùng đồng cảm, “Bạn cùng phòng thời đại học của tôi còn tức đến mức khóc đó!”

Trương Thiên: “………”

Nhưng mà, hiện tại người nên quan tâm chính là Khương Lan. Cô ấy có biết Với Vãn Thu không ngủ được, lúc này đang ngồi trên sô pha chờ cô không?

Khương Lan đương nhiên không biết, cô cầm cơm hộp, hứa hẹn sẽ đánh giá cho tiểu ca giao hàng năm sao, sau đó vô cùng vui vẻ lên lầu. Cô gọi năm xiên, một dê, một bò, một heo, hai xiên cánh gà nướng, một hộp tôm hùm đất xào cay, hai xiên đậu que nướng, một phần cà tím bọc giấy bạc, cộng thêm hai lon bia lạnh, mùi thơm đặc biệt len lỏi ra khỏi hộp đem đến một cảm giác kí©h thí©ɧ khó tả.

Như là ở yêu đương vụиɠ ŧяộʍ!

Khương Lan lặng lẽ đi thang máy lên lầu, khi cửa thang máy vừa mở ra, đèn thủy tinh ở phòng khách phát ra ánh sáng lóa mắt, Với Vãn Thu nhìn qua, “Cô trở về rồi, vừa nãy đi đâu vậy?”

Khương Lan theo bản năng mà đem đồ ăn dấu ra phía sau lưng. Cô cũng không phải sợ Với Vãn Thu, chỉ là ngại Với Vãn Thu niệm cô như Đường Tăng niệm Tôn Ngộ Không vậy.

Khương Lan nghĩ có nên đem đồ ăn bỏ vào trong thang máy không? Nhưng mà mùi thịt nướng quá nồng.

Với Vãn Thu đã ngửi thấy được: “Lại gọi đồ ăn?”

Khương Lan: “Em đói bụng, em còn đang lớn phải ăn nhiều một chút.”

Với Vãn Thu: “Tôi thấy cô chính là bởi vì ăn mấy cái này mới không cao nổi đó.”

Khương Lan: “…………”

Có cần phải châm chọc cô như thế không?

Khương Lan định nói với Với Vãn Thu, về sau đừng lo lắng cho cô về việc gọi đồ ăn bên ngoài nữa, dù Với Vãn Thu có nấu ăn cho cô thì cũng vô dụng.

“Cô Với, đã 10 giờ rưỡi rồi vì sao cô còn chưa ngủ?” Khương Lan đem đồ ăn đặt trên bàn trà, Với Vãn Thu đi ngủ rồi cô ăn mới ngon nha.

Với Vãn Thu nhớ tới lý do vì sao mình chưa ngủ, bà nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trò chơi lúc nãy thiếu chút nữa là thắng rồi.”

Khương Lan: “A?”

Với Vãn Thu nói: “Lại chơi một ván nữa đi, thắng liền ngủ.”

Đối với người chơi mới mà nói, họ đều có một đặc điểm chung là rất mê chơi.

Khương Lan hiểu, nhưng mà cơn nghiện của cô Với cũng quá lớn rồi.

“Vậy thì đánh một ván, thắng liền đi ngủ.” Khương Lan click mở trò chơi, sau đó đem túi đồ ăn mở ra, bia lạnh, thịt nướng còn nóng hổi, trên thịt nướng rải đều nước sốt, nướng thời gian dài đến nối xiên tre phía dưới cũng bị nướng đen.

Cửa hàng cho hai đôi đũa, dùng để ăn cà tím gói giấy bạc. Còn có tôm hùm đất màu đỏ tươi, phía trên mặt phủi màu đỏ của ớt và tỏi băm.

Thừa dịp đang chờ vào trần, Khương Lan lột một con tôm hùm đất, thịt tôm tươi ngon, còn đặc biệt ngon miệng, ăn xong miệng đều đã tê rần, “Cô Với, cô có muốn ăn hay không!”

Khương Lan một người ăn hơi xấu hổ, đặc biệt Với Vãn Thu còn nhìn chằm chằm cô.

Với Vãn Thu định nói không nhưng…mùi này thật sự thơm quá.

Buổi sáng hôm nay bà ăn một cái sandwich, bên trong có cà chua, rau xà lách, tôm bóc vỏ. Buổi trưa ăn salad rau dưa. Buổi tối cũng là, salad có cả ức gà và tôm. Tôm bóc vỏ rất lớn, được nhập khẩu từ Bắc Cực, một ngàn một cân, ăn thật sự rất ngọt.

Nhưng mùi không thơm bằng tôm hùm đất này.

Bà lại không phải ni cô.

Với Vãn Thu trong lòng kiên định, cái này vừa thấy liền biết không lành mạnh, không biết có bao nhiêu là dầu.

Khương Lan đem thịt nướng đẩy về phía Với Vãn Thu, “Cô nếm thử đi, ăn rất ngon.”