Chương 47: Anh cố ý!

Những cặp đôi rất dễ bị nhắm vào.

Với Vãn Thu hỏi: “Độ thân mật của chúng ta là bao nhiêu?”

Hai người chơi với nhau cũng nhiều, phỏng chừng có mấy trăm, “Chắc là ba bốn trăm.”

Với Vãn Thu: “Đánh trong trận này ta thiết lập đi.”

Với Vãn Thu không biết làm như thế nào, nhưng Khương Lan chắc chắn biết.

Khương lan nói: “Cũng được, nhưng em định chờ cô lên tinh diệu* sẽ không chơi cái tài khoản này nữa.”

*Hiện tại có 8 rank như sau: Nhựa thấp kém – Đồng quật cường – Bạc bất khuất – Vàng vinh quang – Bạch kim tôn quý – Kim cương vĩnh hằng – Tinh diệu chí tôn – Vương giả mạnh nhất – Vương giả vinh quang (có số sao gấp 50 lần Vương giả mạnh nhất)

“Vậy cũng làm”. Trận này Với Vãn Thu chơi Tiểu Kiều, đây là tướng bà mới chơi nhưng chơi cũng không tệ.

Trừ bỏ việc mua sắm trên Taobao, bây giờ Với Vãn Thu còn có một sở thích khác, đó là mua skin*. Chỉ cần là tướng bà có, có thể mua skin thì bà đều mua, đáng tiếc có vài skin đã hết.

*skin còn được gọi là trang phục. Mỗi vị tướng trong game sẽ có những skin khác nhau, chia thành nhiều cấp bậc. Để tăng thêm tính lung linh cho các skin, nhà phát hành game ngày càng đầu tư về mặt hiệu ứng và phụ kiện kèm theo.

Khương Lan cũng nạp tiền vào game, nhưng không nhiều lắm, nghèo như cô chỉ dám nạp 6 tệ còn Với Vãn Thu một lần nạp mấy ngàn.

Có tiền thật tốt.

Sau khi đánh xong trận này, Khương Lan gửi cho Với Vãn Thu một lời mời thiết lập quan hệ, “Với lão sư, nhấn vào thư rồi đồng ý.”

“Cô và Lục Di Trình chắc cũng đã làm cái này đi, cấp bao nhiêu rồi?” Với Vãn Thu hỏi.

Hai người đã thiết lập quan hệ người yêu, cấp 22, Khương Lan nói đúng sự thật: “22.”

Với Vãn Thu “ồ” một tiếng, “Làm thế nào mới có thể nhanh tăng lên cấp bậc này?”

“Kim cương có thể, có sự kiện cũng có đồ để gia tăng độ thân mật, mỗi ngày tặng đồng vàng hoặc chơi cùng nhau cũng có thể tăng thêm.” Còn có một cách nữa, chính là dùng tiền, nhưng Khương Lan không nói.

Hoa hồng thân mật một đóa hai tệ, có thể thêm 5 điểm thân mật, hoa hồng tình nồng giá năm tệ một đóa, có thể thêm 10 điểm thân mật.

Vàng thật bạc trắng, ai chơi cái kia nha, phí tiền.

Với Vãn Thu gật gật đầu, “Vậy lát nữa chúng ta cũng thiết lập bạn tốt với cái tài khoản kia của cô, tôi sắp lên tinh diệu rồi.”

Bà còn tương đối thích mấy thứ này, tuy rằng giống như Khương Lan nói nó không có tác dụng gì, nhưng nhìn đẹp.

Hai người chơi game tới 11 giờ, Với Vãn Thu từ kim cương Ⅴ hai sao biến thành kim cương Ⅳ một sao, “Ngủ đi, ngày mai dậy sớm một chút. Đừng thức đêm, một ngày hai ngày còn được chứ thời gian dài sẽ xuất hiện quầng thâm mắt cả nếp nhăn nữa.”

Khương Lan bảo đảm nói: “Nhất định không thức đêm!”

Cô thoát khỏi trò chơi, liền lập tức mở WeChat, đã có hai tin nhắn của Lục Di Trình, nói gần 11 giờ mới tan làm, có gọi video không?

Còn có một cuộc gọi nhỡ.

Khương Lan gọi lại.

Màn hình sáng lên, Lục Di Trình đang trên đường về nhà, ánh đèn đường màu vàng bao phủ trên người hắn, Khương Lan còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu.

Lục Di Trình nhìn cô, “Đánh xong?”

Khương Lan: “Sao anh biết tôi chơi game.”

Lục Di Trình nói: “Anh đều biết.”

Khương Lan cảm thấy lời này rất quen thuộc, “Anh sao lại chơi xấu như vậy.”

“Em có thể chơi xấu anh sao anh lại không được.” Hôm nay Lục Di Trình chậm rãi bước đi, trong mắt đều mang theo ý cười.

Khương Lan: “Chính là không được, anh xem anh cái gì cũng không nói, còn khoe khoang mình cái gì cũng biết.”

Lục Di Trình: “Ừm, là anh cố ý.”

“Tôi vừa hỏi anh một cái là anh liền đánh lạc hướng, rõ ràng là anh lừa tôi trước.” Khương Lan muốn biết, ban ngày đã hỏi vài lần, nhưng Lục Di Trình cứ cố tình né tránh.

Lục Di Trình nói: “Vậy anh xin lỗi em, thực xin lỗi.”

Khương Lan: “Tôi không tha thứ, trừ phi anh nói cho tôi biết lúc trước chúng ta làm sao quen biết.”

Lục Di Trình gật đầu, “Nói cho em cũng được, bảo bối em biết em học nghệ thuật đúng không.”

Khương Lan gật đầu, Lục Di Trình lại nói: “Lúc ấy em mới vừa tập huấn trở về, cũng là kỳ nghỉ đông cao nhị. Điểm tiếng anh và ngữ văn của em cũng không tệ lắm, nhưng thêm toán học, vật lý tổng lại còn chưa đủ 200 điểm.”

“Em tìm Trịnh lão sư học thêm.”

Tuy rằng trường học nghiêm cấm học thêm, nhưng mẹ của Khương Lan là giáo viên tiếng Anh cao trung, có đồng nghiệp dạy toán, cho Khương Lan học thêm cũng không lấy tiền, xem như phụ đạo ngoài giờ, nhưng mà trong kỳ nghỉ đông Trịnh lão sư phải dạy lớp Olympic Toán.

Lục Di Trình lại ở trong lớp Olympic Toán đó.

Sau khi Trịnh lão sư giảng bài cho cô xong thì sẽ để cô tự mình giải đề, cô ở phòng cách vách vì vậy người trong lớp Olympic Toán cũng biết cô.

Hơn nữa, trong lớp Olympic Toán cũng có bạn của Khương Lan, tan học cũng sẽ đi qua giảng bài cho cô.

Mỗi ngày tan học Khương Lan sẽ ở trước cửa lớp bọn họ đợi bạn, có một lần Lục Di Trình đi ra ngoài, vừa lúc phía sau có người kêu tên anh.

Khương Lan nói: “Lục Di Trình? Tên này nghe rất quen tai a.”

Lục Di Trình bước chân dừng một chút, trước kia cũng có nữ sinh đưa thư tình, còn có người tỏ tình với anh, nhưng bởi vì anh luôn giữ bộ mặt lạnh, nên bây giờ bên người không còn những người như vậy.

Không nghĩ tới giờ còn có người dùng phương thức cũ rích này để tiếp cận anh.

Bạn học Khương Lan từ bên trong ra tới, nói: “Đương nhiên nghe quen rồi, đây là giáo thảo trường chúng ta mà.”

————

Khương Lan nghe được đến mê mẩn, “Sau đó thì sao?”

Lục Di Trình nói: “Sau đó kỳ nghỉ đông trôi qua.”

Sau khi nghỉ đông, cô sống trong ký túc xá của trường, mỗi ngày tan học đều tới văn phòng của Trịnh lão sư, thỉnh thoảng Lục Di Trình cũng ở văn phòng làm bài.

Điểm môn toán trong kỳ thi thử của Khương Lan chỉ hơn 60 điểm, này là kết quả nỗ lực của một tháng.

Người ta nói “cần cù bù thông minh”, nhưng đối với toán học thì không, cô thật sự không làm được.

Vật lý cũng không khác là bao.

Trịnh lão sư nói bộ bài thi này không làm xong thì không thể về, thầy ấy phải đi xem tiết tự học buổi tối một lát, trở về sẽ giảng cho cô.

Cái gì làm được Khương Lan đều đã làm, còn lại cô thật sự bó tay. Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, Khương Lan nhỏ giọng hỏi: “Chuyện đó… Lục Di Trình, mình có thể hỏi cậu vài câu không.”

Lục Di Trình không phải là người thích giúp người khác, nhưng lần đó ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý với cô.

Khương Lan chỉ vào bài thi: “Trừ bỏ câu này, câu này, còn có câu này, mình đều muốn hỏi.”

Chữ viết cũng chỉnh tề, mỗi câu đều ghi các bước tính toán bên cạnh

Nhưng,... câu thứ hai đã làm sai rồi.

Lục Di Trình không hiểu tại sao cái đề đơn giản này mà có thể làm thành như vậy.