Chương 34: Tao quyết định rồi, tao muốn mua cổ phần đêm đầu tiên của Sở Sâm!

“Đúng rồi, bữa ăn mấy ngày tới đều là chúng ta tự nấu, nói là ghi hình sinh hoạt hàng ngày, trên thực tế khắp biệt thự đều là máy ảnh tự động cả.”

Vẻ mặt Quý Đăng lập tức trở nên hoảng sợ, “Trong phòng ngủ cũng có sao?!”

“Yên tâm, sẽ không đề cập đến vấn đề riêng tư của chúng ta.”

Đột nhiên, tiếng bụng thì thầm vang lên một trận, sắc mặt Quý Đăng đỏ ửng, có chút xấu hổ: “Hôm nay dậy có chút sớm.”

Sở Sâm gật đầu, xoay người bước ra cửa: “Họ chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều đồ ăn trong tủ lạnh, tôi đi làm một ít cho cậu.”

Quý Đăng trong lòng điên cuồng chửi bới mình và hệ thống: Tao trước kia đúng là mù mắt chó, còn giành vợ với hắn ta, hắn ta vậy mà không so đo hiềm khích trước đây mà còn nấu cơm cho tao! Hắn ta là người có bệnh khiết phích, nhưng lại cho tao ngủ chung phòng. Sở Sâm đúng là một con người tốt bụng mà……

Không hổ là cổ phần công hai mà cậu xem trọng từ đầu, lớn lên đẹp trai, ở nhà thì ‘ hòa nhã lịch sự ’, còn ôn nhu, chỉ có điều hắn ta quá muộn tao và quá khắc chế khi ở trước thụ chính.

Quý Đăng nắm chặt tay, cổ vũ Sở Sâm: Tao quyết định rồi, tao muốn mua cổ phần đêm đầu tiên của Sở Sâm!

Hệ thống thiếu đạo đức đinh một tiếng: Đã chọn mua cổ phần đối tượng —— Sở Sâm.

Quý Đăng:? Không phải, hệ thống, mày không cho tao một cơ hội hòa hoãn xung đột à?

Sau khi Quý Đăng ăn xong bữa ăn Sở Sâm nấu, Ôn Tinh Uyên và Bạch Đường mới lục tục chạy tới, giữa trán Bạch Đường còn lấm tấm mồ hôi, hai má tinh xảo như ngọc có chút hồng, mỹ nam luôn hấp dẫn ánh mắt Quý Đăng, cậu nhịn không được nhìn chằm chằm Bạch Đường thêm vài lần, rồi thở dài: Cậu cũng đẹp mà, có điều cậu lại là pháo hôi công.

Bạch Đường đương nhiên cảm nhận được tầm mắt của cậu, anh buông vali ra, bước tới: “Quý Đăng, hôm đó tôi không được khỏe nên nhóm học đệ đã đưa tôi đi rồi, còn cậu, cậu có khỏe không?”

Quý Đăng nhớ tới chuyện bị thứ không biết là thứ gì kia liếʍ, khuôn mặt liền đỏ lên: “Rất, cũng khá tốt, không có chuyện gì cả.”

Bọn họ nói chuyện phiếm nhiệt tình vô cùng, Ôn Tinh Uyên cố ý kéo vali thật mạnh, bánh xe va chạm với ván gỗ, phát ra âm thanh phá lệ chói tai, Quý Đăng bị ồn ào đánh gãy suy nghĩ, cậu vừa ngẩng đầu liền thấy ‘ đại ca ’ trên danh nghĩa đang trầm mặt nhìn cậu chằm chằm.

Hình như mình vẫn chưa làm gì nhỉ?

Ôn Tinh Uyên làm bộ lơ đãng hỏi cậu: “Hôm đó cậu đi như thế nào?”

Quý Đăng:??

Bởi vì tôi bị hệ thống ép làm nhiệm vụ mà!

Ngày đó còn bị hắn thấy dươиɠ ѵậŧ của mình, dươиɠ ѵậŧ Ôn Tinh Uyên quá lớn, Quý Đăng cảm giác bị sỉ nhục, tạm thời không muốn để ý đến hắn.

Trái lại Bạch Đường như đang suy tư gì đó nhìn chằm chằm Ôn Tinh Uyên: “Lúc trước là anh đưa câu ấy đi?”

Ôn Tinh Uyên bị điểm danh, cũng khó tránh được xấu hổ, trước đó không phải Bạch Đường chưa hỏi hắn về tung tích của Quý Đăng, nhưng Ôn Tinh Uyên ỷ vào việc đối phương không chỉ tên nói họ, liền trực tiếp phủ nhận.

Quý Đăng nhìn không hiểu họ đang làm cái trò bí hiểm gì, nhưng cổ phần cậu mua tối nay chính là Sở Sâm, dù Ôn Tinh Uyên có xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của cậu cũng không thể bị công 1 huỷ hoại được.

“Hình như buổi tối có hoạt động gì đó, tôi khuyên hai người hiện tai nhanh đi thu dọn phòng mình đi.”

Hai người đồng thời mở miệng: “Cậu ở phòng nào?”

Thiếu niên nhăn mặt, nghĩ nên lừa bọn họ thế nào, cậu đang ở cùng phòng với Sở Sâm, nếu thụ chính biết, có phải sẽ nghĩ cậu đoạt nam nhân của anh không? Không không không, không đúng, cậu chỉ là một pháo hôi công thôi, hẳn sẽ không có vấn đề gì……

Nhưng cuối cùng hai người họ cũng không thể ở gần phòng Sở Sâm được, thực không khéo, biệt thự bởi vì đã lâu không có người ở, có hai phòng ngủ thì một phòng hỏng vòi hoa sen, phòng còn lại thì hỏng khóa. Cả hai chỉ có thể chọn phòng cách hơi xa chút.

Thừa dịp mọi người không ở đây, Quý Đăng lén lút lẻn vào phỏng bếp, muốn mai mối sao có thể không nhắc tới công lược mỹ thực? Cậu cũng khá tin tưởng vào tay nghề nấu ăn của mình, Sở Sâm vừa mới nấu không ít đồ ăn, cậu chọn bộ đồ ăn đẹp mắt, múc một ít canh, lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, không đủ lãng mạn. Quý Đăng đi loanh quanh khắp nơi, tìm được một chút hoa, hái mấy cành đặt trên mâm để điểm xuyết.

Sở Sâm thậm chí còn chu đáo chuẩn bị ít đồ ngọt, Quý Đăng chọn cho Ôn Tinh Uyên cái lớn, cho Bạch Đường cái nhỏ hơn xíu, tuyệt vời, tóm lại vẫn muốn ăn nhiều thêm chút. Trong biệt thự còn có một ít hạt cà phê, chỉ là Quý Đăng không thể mân mê nửa ngày ngồi làn được, chỉ có thể tùy tiện tìm hai gói cà phê hòa tan, pha cho mỗi người một cốc. Cậu thậm chí còn để ở mặt trên trái tim màu trắng nữa.