Chương 14

Mà sau khi Diêm Ngọc Trạch trở lại phòng ngủ, liền từ trong túi móc ra một cái bình ngọc.

Mím môi, hắn đem một viên dan dược cuối cùng trong bình đổ ra tay, đan dược nhàn nhạt tỏa ra hương hoa lan, đó là hỗn hợp của băng lan đằng.

Bình ngọc đúng là do Mạc Không Cần mang đến, nguyên bản trong bình có tổng cộng ba viên đan dược, nhưng hiện tại chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Hắn không đem chuyện này nói cho Nguyên Tễ bởi vì, ở cái ngày đan dược được đưa tới, hắn dùng một biên, bất quá cũng không có chút hiệu quả nào, linh khí vẫn như cũ không thể tiến vào trong thân thể hắn, chưa từ bỏ ý định hắn lại dùng thêm một viên, nhưng vẫn chính là không có chút hiệu quả nào.

Hắn cũng không hoài nghi là do Nguyên Tễ lừa hắn, sư tôn vì lấy được băng lan đằng kia đã hôn mê nửa tháng, Diêm Ngọc Trạch làm sao có thể đi hoài nghi người ấy chứ.

Hiện tại, hắn nhìn viên đan dược cuối cùng trước mắt này, ngón tay đều khẩn trương đến phát run, đây là hi vọng cuối cùng, vạn nhất Mạc Không Cần cho hắn ba viên đan dược, nguyên nhân là do phải dùng cả ba viên mới hiệu quả thì sao.

Hầu kết khẽ nhúc nhích, Diêm Ngọc Trạch không do dự mà nuốt luôn viên đan dược tỏa ra hương hoa lan ấy, lần này cùng hai lần trước giống nhau, ăn đan được vào rồi mà như đá chìm đáy bể, không có gì bất đồng.

Đôi mắt ảm đạm đi vài phần, Diêm Ngọc Trạch nắm chặt bình ngọc trong tay, chẳng lẽ hắn sinh ra đã định là một phế nhân không thể tu luyện?

"Ngươi cũng không phải là phế nhân."

Bên tai đột nhiên vang lên một đạo thanh âm của nam nhân, Diêm Ngọc Trạch vội vàng cầm lấy kiếm đang đặt trên bàn, cảnh giác mà nhìn về bốn phía, "Là ai?"

Một đạo bạch quang hiện lên,, trước mặt xuất hiện một nam nhân mặc hắc y, nam nhân kia sắc mặt thanh lãnh, đôi mắt đào hoa điểm xuyết một nốt ruồi lệ nho nhỏ mà Diêm ngọc Trạch rất quen thuộc.

Khi thấy rõ khuôn mặt của nam nhân, Diêm Ngọc Trạch kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, "Sư tôn?!"

Chỉ thấy nam nhân trước mặt cùng Nguyên Tễ giống nhau như đúc, nhưng thực mau, Diêm Ngọc Trạch liền ý thức được người trước mặt không phải là sư tôn mình, hắn nắm chặt kiếm trong tay, cảnh giác mà nhìn về phía nam nhân kia: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi không cần phải biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta là tới đây để giúp ngươi."

Nghe được lời này, Diêm Ngọc Trạch lại càng thêm cảnh giác, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người cùng với sư tôn lớn lên giống nhau như đúc, còn mở miệng ra nói muốn giúp hắn, điểm nào cũng làm Diêm Ngọc Trạch thấy khả nghi, vạn nhất người này là muốn tới để hại sư tôn........

Nghĩ đến khả năng này, Diêm ngọc Trạch cắn chặt răng, chỉ hận hắn hiện tại chỉ là một phế nhân, linh khí lại chẳng thể thuận lợi nhập thể.

Thấy rõ địch ý trong mắt Diêm Ngọc Trạch, nam nhân kia lại không nói cái gì, chỉ là sắc mặt bình đạm như cũ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì cái gì mà linh khí của ngươi không thể nhập thể?".

Nhìn thoáng qua Diêm Ngọc Trạch với một ý vị sâu xa, nam nhân ném xuống một câu cuối cùng, "Ngày mai giờ Tuất, ta ở rừng đào chờ ngươi, muốn tới hay không, tự chính ngươi lựa chọn."

Nói xong, nam nhân liền như một cơn gió biến mất không thấy, chỉ còn lại một mình Diêm Ngọc Trạch.

Nắm lấy bình ngọc trên bàn, Diêm Ngọc Trạch lâm vào khó xử, hắn đương nhiên là muốn biết vì cái gì, chỉ là người nọ tin được sao.....

đêm trằn trọc cũng không thể đem thời gian kia biến mất, thực mau, liền tới ngày thứ hai.

Nguyên Tễ bước ra phòng ngủ, lập tức đi tới chỗ trước người Diêm Ngọc Trạch đang luyện kiếm, nguyên bản có chút thất thần nên Diêm Ngọc Trạch vội vàng thu kiếm, "Sư tôn."

"Ừm. Kiếm pháp học như thế nào rồi?"

"Kiếm Phong 81 thức đã học 21 thức, sư tôn có cần phải kiểm tra không ạ?"

Lắc lắc đầu, Nguyên Tễ nhàn nhạt nói: "Không cần, ta tin tưởng ngươi."

Môi khẽ run, Diêm Ngọc Trạch nhìn ánh mắt tín nhiệm mà Nguyên Tễ dành cho mình, lại cảm thấy thật xấu hổ, sư tôn tín nhiệm hắn như thế, nhưng hắn chỉ là một phế nhân đến linh khí nhập thể còn khó khăn......

"Khụ khụ......"

Tiếng ho than lại lần nữa vang lên, Diêm Ngọc Trạch vội vàng hoàn hồn, hắn lo lắng mà nhìn về phía Nguyên Tễ, sư tôn thân thể không tốt như vậy, còn lại vì hắn mà đi bôn ba nơi nơi, lại thêm hôn mê nửa tháng.....

Tiếng ho khan dừng lại, Nguyên Tễ nghỉ ngơi một hồi, mở miệng nói: "Đan được ăn vào chưa? Có hiệu quả chứ?"

Ngón tay nắm kiếm hơi căng chặt, Diêm Ngọc Trạch ánh mắt lập lòe, hắn hơi hơi cúi đầu, không xem sắc mặt Nguyên Tễ mà đáp, "Đệ tử vẫn còn chưa có dùng."

"Hôm nay trở về liền có thể dùng, sớm ngày linh khí nhập thể, ngươi tu hành cũng sẽ tốt hơn."

"Vâng. Sư tôn."

Diêm Ngọc Trạch không biết chính mình như thế nào có thể gian nan vượt qua một ngày này, hắn chỉ biết được khi hắn đã phục hồi lại tinh thần, hắn đã đi tới phiến rừng đào kia.