Chương 2

Bước chân không ngừng, Nguyên Tễ trút bỏ quần áo trên người rồi ngâm mình xuống nước, từng đợt lạnh lẽo trong cơ thể tựa như măng mùa xuân đang thoát ra, đôi lông mày cùng tóc Nguyên Tễ có vài chỗ còn đọng lại băng sương, nhưng hắn chỉ nhắm hai đôi mắt lại mà chẳng thèm để tâm, chẳng nói câu nào.

Không biết đã qua bao lâu, khí lạnh trong cơ thể rốt cuộc cũng chịu dịu xuống, sương trên lông mày cùng tóc cũng hóa thành bọt nước, theo gương mặt mà chảy xuống.

Thân thể này thật sự không phải là thật tốt, bởi vì phi thăng thất bại, lưu lại Ngoan Tật làm thân thể hắn thường xuyên nóng lạnh đan xen, cái thân thật chẳng khác con ma ốm là bao.

Tính toán thời gian, lúc này vai chính còn chưa bước lên con đường tu luyện, hắn còn có rất nhiều thời gian.

Nguyên Tễ bên môi lộ ra một mạt ý cười, làm một người thống khổ nhất, đơn giản là làm cho hắn đi lên bậc thang cao nhất, sau đó đem hắn đẩy xuống vực sâu vô tận; làm hắn cho rằng bản thân mình sẽ luôn có được tất cả, nhưng cuối cùng lại chỉ có hai bàn tay trắng; làm hắn cho rằng thiện lương, tốt đẹp, ấm áp, đều là biểu hiện giả dối.

Như vậy, hiện tại điều hắn phải làm, chính là trợ giúp người này, đi một bước đến đỉnh phong......

Từ trong nước đứng dậy, Nguyên Tễ duỗi tay qua lấy quần áo chậm rãi mặc, ra cửa phòng hắn lại gặp đại đệ tử, Ô Thừa Tùng.

Ô Thừa Tùng người mặc hồng y, trên mặt biểu tình kiêu ngạo khó gần, thân là tông môn có tiềm chất nối theo các tiền bối, hắn xác thực có tư cách để kiêu ngạo.

"Sư tôn? Người đây là muốn đi đâu?"

Không chút để ý ngữ khí phun ra, kỳ thật hắn cũng chẳng để ý Nguyên Tễ muốn đi đâu, nếu không phải Nguyên Tễ trên danh nghĩa hiện tại vẫn là sư tôn thì hắn cũng sẽ không muốn hỏi đến một phế nhân vô dụng.

Ngón tay cọ xát vỏ kiếm, Nguyên Tễ nhàn nhạt nói: "Đi nhân gian một chuyến, mang về cho ngươi một sư đệ."

Đang nói đến hai chữ sư đệ kia, Nguyên Tễ tầm nhắt nhìn về phía Ô Thừa Tùng, trong mắt có vô vàn ý vị.

Đáng tiếc rằng lúc này Ô Thừa Tùng cũng không thể lý giải ánh mắt này, hắn chỉ là nhìn lại Nguyên Tễ, trong lòng lại cảm thấy sư tôn không giống với ngày thường.

"Sư đệ? Ta còn có một sư đệ sao?"

Không hề trả lời Ô Thừa Tùng, Nguyên Tễ ngự kiếm rời Kiếm Phong.

Nguyên Tễ thừa hưởng Lưu Vân Tông, là người có thiên phú cực cao, tiến bộ cực nhanh, ở tuổi 200 năm ấy trở thành Kiếm Phong phong chủ, vốn tưởng rằng hắn sẽ là người Tu chân giới tiếp theo phi thăng thành công, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại thất bại.

Nói đến, Tu chân giới đã gần ngàn năm không có tu sĩ phi thăng thành công.

Ngự kiếm, Nguyên Tễ nhẹ nhíu mày, cũng may thân thể này chỉ phát bệnh khi suy yếu, ngày thường ngự kiếm cùng thuật pháp đơn giản vẫn là có thể sử dụng, dựa theo ký ức bản thân, hắn nhanh chóng đi tới một thành trấn gần đó.

Đáp xuống ở trong một ngõ nhỏ ít người chú ý, Nguyên Tễ xoa xoa vạt áo, cầm kiếm đi ra khỏi đó.

Bên ngoài người đến người đi, náo nhiệt đến cực điểm, mà khi ánh mắt của mọi người nhìn đến Nguyên Tễ, vẫn là không thể không tự giác ngừng hô hấp.

Nhìn hắn, người trước mặt thực sự không giống là phàm nhân, cặp mắt kia thanh lãnh tựa như trích tiên, sắc mặt hơi suy yếu lại giống như đang kéo gần lại khoảng cách.

Nguyên Tễ cũng không có để ý tới ánh mắt của những người đó, hắn lập tức đi đến chỗ trong trí nhớ hắn mà vai chính sẽ xuất hiện, Diêm Ngọc Trạch là một cô nhi, không lâu trước đây mới vừa được gia chủ Diêm gia nhận nuôi, nhưng nguyên nhân sau lưng lại lệnh người trơ trẽn.

Gia chủ Diêm gia nhìn trúng Diêm Ngọc Trạch chính là do coi trọng mặt hắn, nhận nuôi hắn cũng là vì lấy lòng bản địa lớn nhất thế gia Lý gia

Chỉ là không biết giờ phút này sự tình lại tiến triển thế nào thêm một bước?

Trong lúc suy tư, Nguyên Tễ đã tới trước Diêm phủ, chỉ thấy trước phủ trải đầy tơ lụa màu đỏ, nơi nơi đều có bộ dáng của hỉ sự.

Ngoài cửa khách khứa tụ tập, Nguyên Tễ tùy tiện kéo lại một thiếu niên, hỏi: "Không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì mà sao lại náo nhiệt như thế này?".

Thiếu niên đang hứng thú bừng bừng mà nhìn náo nhiệt. đột nhiên bị giữ chặt lại hỏi một vấn đề như vậy, đang muốn phát hỏa lớn tiếng mắng người, nhưng lời nói nháy mắt đều bị giữ lại trong cổ họng khi nhìn thấy Nguyên Tễ.

Tức thì hoàn hồn, thiếu niên ra vẻ tiêu sái mà lắc lắc cây quạt, "Đây là Diêm gia cùng Lý gia kết thân."

"Kết thân?"

"Ừm, cái kia, Diêm gia gần đây mới vừa nhận nuôi một tiểu công tử, người này được tiểu thiếu gia Lý gia Lý Hồng Vũ coi trọng, hôm nay chính là ngày hai người đó thành hôn."

Nhìn hai mắt Nguyên Tễ, sắc mặt thiếu niên ửng đỏ, ngữ khí mang theo một tia tâm tình mà dò hỏi: "Công tử đây là lần đầu tiên tới Lộc Dương Thành?"

Tùy ý gật gật đầu, Nguyên Tễ xoay người rời đi, thiếu niên kia vốn muốn giữ chặt ống tay áo của Nguyên Tễ, nhưng khoảng cách tưởng gần lại tựa như xa tận chân trời, thân ảnh Nguyên Tễ thực nhanh liền biến mất không thấy.

Mất mát mà thở dài, thiếu niên thu hồi cây quạt đang phe phẩy, vị trích tiên công tử kia vừa rồi nhanh như vậy liền chẳng nhìn thấy đâu.....

- ---------------------------

Theo dõi wordpress của cải để xem truyện nhanh hơnnnn~