Chương 5

Diêm Ngọc Trạch biết rõ kẻ yếu là không có nhân quyền, liền giống như hắn cũng không nghĩ mình sẽ cùng Lý Hồng Vũ thành hôn, còn là bởi vì quá yếu, mới có thể bị trói ở trên giường.

Lưu Vân Tông là Tu chân giới đệ nhất đại tông, cho dù Nguyên Tễ thực lực không bằng trước đây, nhưng kiếm thuật hắn vẫn như cũ không thể khinh thường.

"Cho dù ta có thực lực, ta lại dựa vào cái gì muốn thu ngươi làm đồ đệ?"

Nguyên Tễ vốn muốn lại lần nữa tránh thoát khỏi tay của Diêm Ngọc Trạch, cũng không biết nguyên nhân có phải là do vừa rồi sử dụng thuật pháp hay không mà trong cơ thể thế nhưng lại cảm nhận được cảm giác cái cảm giác rét lạnh ập lên lại lần nữa.

Môi nhanh chóng trở nên tái nhợt, Nguyên Tễ lông mày kết thượng băng sương, thân hình không tự giác run nhè nhẹ lên.

Diêm Ngọc Trạch nhìn Nguyên Tễ đột nhiên xuất hiện biến hóa, vội vàng đỡ lấy hắn, chạm vào tay y thấy một mảnh lạnh lẽo, cách quần áo còn như thế, Nguyên Tễ cảm thụ như thế nào hắn có thể nghĩ được.

Cắn chặt răng, Diêm Ngọc Trạch đỡ Nguyên Tễ ngồi xuống dưới tàng cây, hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Nguyên Tễ, phảng phất là muốn phân biệt hắn có đáng giá hay không tín nhiệm.

Bởi vì rét lạnh, Nguyên Tễ môi đã bị chính hắn cắn ra chảy cả máu, máu tràn ra ngoài một chút trong vòng một cái chớp mắt liền kết thành băng châu đoàn ở trên môi Nguyên Tễ, mang theo một tia làm nhục mỹ cảm.

Lông mi nhẹ nhàng rung động, Diêm Ngọc Trạch giống như rốt cuộc hạ quyết tâm thở ra một hơi, hắn nhìn về phía sương ngâm kiếm đặt ở một bên, tiếp theo đem nó cầm lên.

Thân kiếm dường như cũng giống chủ nhân của nó phiếm nhè nhẹ khí lạnh, Diêm Ngọc Trạch mới vừa cầm lấy nó, thân kiếm liền phát ra kháng nghị đối nới hắn.

Diêm Ngọc Trạch biết, kiếm theo chủ nhân tu luyện tới một cấp bậc nhất định tự nó cũng sẽ sinh ra linh khí, cấp bậc càng cao linh khí càng mạnh, cho nên hắn chỉ có thể đối với sương ngâm kiếm mà giải thích: "Ta là đang muốn cứu tiên trưởng."

Nghe được lời này, thân kiếm quả nhiên không còn kháng cự hắn nữa, Diêm Ngọc Trạch đem kiếm rút ra khỏi vỏ, sau đó đặt ở lòng bàn tay, thân kiếm sắc bén, khi lưỡi kiếm lướt qua vùng da non mịn trong lòng bàn tay, nháy mắt máu mauf đỏ thắm liền chảy ra.

Nhìn máu chảy ra, Diêm Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu hạ mày, hắn buông sương ngâm kiếm, tiếp theo xoay người đến gần chỗ Nguyên Tễ.

Nhấp nhấp môi, Diêm Ngọc Trạch đối với Nguyên Tễ nói: "Tiên trưởng, đắc tội."

Máu từng giọt từng giọt rơi xuống ở trong miệng Nguyên Tễ, thực mau lại biến mất không thấy, nhưng sợi tóc thượng băng sương của hắn lại nhanh chóng hòa tan tiêu tán.

Cảm giác cái rét lạnh ở trong cơ thể đang chậm rãi tan đi, Nguyên Tễ chậm rãi mở mắt, mọi chuyện vừa rồi phát sinh hết thảy hắn đều biết, cũng biết là Diêm Ngọc Trạch cứu hắn.

Nguyên Tễ hơi hơi nheo lại đôi mắt, cho dù hắn biết Diêm Ngọc Trạch thân phận là Ma Tôn chi tử, cũng không nghĩ tới máu của Diêm Ngọc Trạch thế nhưng đối với thương thế hắn có tác dụng như vậy.

Trong nguyên tác căn bản không đề qua việc này, nghĩ đến đây chỉ là lưu trình bình thường khi bái sư, cũng không có làm Nguyên Tễ lấy được tín nhiệm của Diêm Ngọc Trạch Mà lần này, chính mình xuống núi cứu hắn, lại làm Diêm Ngọc Trạch dỡ xuống tâm phòng......

Nhớ lại xong việc này, Nguyên Tễ cũng không có đi hỏi Diêm Ngọc Trạch việc máu ấy, Diêm Ngọc Trạch cũng không có mở miệng, hai người liền như vậy duy trì trạng thái trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Mắt nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay của Diêm Ngọc Trạch, Nguyên Tễ từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn tay, tinh tế mà bao ở lòng bàn tay Diêm Ngọc Trạch, "Đa tạ."

Khăn tay bên trên có thêu hoa mai đồ án, góc trái bên dưới còn có một cái chữ "Tễ", u hương nhàn nhạt từ khăn tay truyền đến, Diêm Ngọc Trạch nhìn Nguyên Tễ sắc mặt nghiêm túc đang băng bó miệng vết thương của hắn trước mắt, sắc mặt đỏ hồng, "Không, không có việc gì."

Nguyên Tễ ngước mắt nhìn Diêm Ngọc Trạch liếc mắt một cái, đương nhiên thấy rõ trên mặt hắn đang ửng đỏ, chỉ là ánh mắt ám ám, không nói gì thêm.

Hai người dưới tàng cây lại ngồi một hồi, lúc này sắc trời cũng mau tối sầm, Nguyên Tễ nắm lấy sương ngâm kiếm đứng dậy, hướng tới Lưu Vân Tông phương hướng nhìn thoáng qua.

"Lên, đi thôi."

Diêm Ngọc Trạch sửng sốt một chút, hắn cho rằng Nguyên Tễ là làm hắn mau chút rời đi, liền sốt ruột mà đi theo đứng dậy, "Tiên trưởng, ta thật sự rất muốn bái ngươi làm vi sư......"

Khẽ thở dài, Nguyên Tễ ngón tay nhẹ ấn lên trán Diêm Ngọc Trạch, "Đi thôi, theo ta đi trở về vân tông."

......

Từ khi Nguyên Tễ mạc danh nói ra cái kia "Sư đệ", Ô Thừa Tùng mấy ngày liền đều thất thần, sư đệ? Rốt cuộc là sư đệ tới từ nơi nào đây?

Ô Thừa Tùng không biết tâm tình chính mình hiện tại là chuyện như thế nào, hắn chỉ biết khi nghe tới Nguyên Tễ nói hắn muốn đi đón cái kia cái gọi là sư đệ, trong lòng hắn đột nhiên toát ra cảm xúc không vui.

Cái gì sư đệ quan trọng như vậy, muốn Nguyên Tễ cho dù thân thể không khoẻ cũng muốn tự mình đi ra cửa tiếp, phải biết rằng, sau khi Nguyên Tễ phi thăng thất bại, liền vẫn luôn đợi ở Kiếm Phong tu dưỡng, cơ hồ không có xuất sơn.

Kiếm khí hung hăng mà vung tới trên thân núi hướng đối diện, để lại một đạo dấu vết khắc sâu, Ô Thừa Tùng nhìn dấu vết kia, đột nhiên ý thức được chính mình quá mức để ý tới chuyện này.

Nguyên Tễ thu ai làm đồ đệ, cùng hắn có quan hệ gì đâu? Hiện tại Nguyên Tễ chỉ là một cái phế nhân, nếu không phải kiếm thuật của hắn vẫn còn quá tốt so vơi mọi người, hắn trăm triệu không có khả năng ai bái hắn làm thầy.

Thu thập tốt suy nghĩ, Ô Thừa Tùng thu hồi kiếm, hướng tới chỗ Nguyên Tễ mà đi đến, cho dù không để bụng cái kia cái gọi là sư đệ, hắn vẫn là muốn nhìn một chút cái kia sư đệ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

- --------------

nhớ theo dõi wordpress tui để đọc truyện sớm hơnnn