Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 19: Cơm Tối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Hoa không biết từ đâu bưng tới hai cái chén lớn cùng một cái dĩa nhỏ.

Sau khi xem bệnh xong Tô Cẩn Ngôn nhìn thấy cơm tối mới phát hiện mình đã đói bụng từ khi nào, nhưng không nghĩ tới vừa bưng đến thì nhìn thấy trong bát là cháu loãng, trong bát còn có không ít trấu.

“Này, là thức ăn cho người sao?”

Mặc dù nói, anh biết cái niên đại này thiếu thốn mọi thứ nhưng cũng không vì vậy mà phải ăn cả trấu đi?

Tô Cẩn Ngôn nhìn về phía Tiểu Hoa mới phát hiện trên mặt cô ấy tràn đầy biểu cảm áy náy.

“Là do em có lỗi với Tô đại ca, em chỉ có thể làm cho anh ăn mấy thứ này.” Từ Tiểu Hoa giọng nói càng ngày càng nhỏ, nếu như không phải bởi vì cưới cô thì Tô đại ca cũng sẽ không phải theo cô ăn những thứ này.

“Từ trước tới nay từ nay bọn họ đều cho em ăn những cái này sao?” Tô Cẩn Ngôn khó có thể tin được mà nhìn Từ Tiểu Hoa.

Từ Tiểu Hoa ngoại trừ gật đầu cũng không biết nên nói thêm gì.

“Hàng năm ba mẹ đều sẽ đến đại đội thay em lãnh một năm đồ ăn. Em cũng không có biện pháp, em không lãnh được đồ ăn, chỉ có thể ba mẹ cho cái gì thì em liền ăn cái đó.”

Từ Tiểu Hoa luôn luôn là người không có tư cách ngồi vào bàn ăn của Từ gia, cô mỗi lần đều là chờ Từ gia ăn xong thì mới có thể qua phòng bếp của Từ gia đem đồ ăn của cô bưng qua đây.

“Người Từ gia thật là quá đáng. Tiểu Hoa em có nghĩ đến chuyển ra ngoài ở không, không cần phải ở lại đây?”



Từ Tiểu Hoa trong nháy mắt mờ mịt: “Chuyển ra ngoài thì em phải ở đâu bây giờ?”

“Em nếu như đã gả cho anh, tự nhiên là anh ở nơi nào thì em ở nơi đó. Anh tính toán trở về khu nhà của thanh niên trí thức, em nguyện ý đến ở cùng anh không?” Tô Cẩn Ngôn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể ở lại Từ gia.

Từ Tiểu Hoa đôi mắt sáng lên, nhưng rất nhanh liền phai nhạt xuống: “Ba sẽ không cho phép.”

Tô Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Vì sao không cho phép, không phải đã nói con gái đã gả ra ngoài đều như bát nước hất đi hay sao? Ông ta cũng không thể đem vợ của người ta bắt ở lại nhà mình làm gì có cái đạo lý đó.”

“Nhưng ban đầu là anh ở ngay trước mặt mọi người của cả thôn nói sẽ ở lại Từ gia, còn đáp ứng ba mẹ nói mỗi tháng sẽ cho bọn họ 20 cân lương thực. Ba chắc là không đồng ý cho chúng ta chuyển đi đâu.”

Nghe Tiểu Hoa nói như vậy, Tô Cẩn Ngôn mới từ trong ký ức của mình tìm được hình ảnh của nguyên chủ hứa hẹn chuyện này. Tô Cẩn Ngôn cảm thấy cạn lời đến cực điểm.

“Em đừng lo lắng, chỉ cần em nguyện ý chuyện khác cứ để anh nghĩ cách.”

Tiểu Hoa liên tục gật đầu.

Nhìn thấy Tiểu Hoa gật đầu, Tô Cẩn Ngôn bưng lên hai chén cháo loãng trộn với trấu đi đến Từ gia, Tiểu Hoa lập tức đi theo phía sau anh.

Nhà ở nông thôn đều không được đóng cửa, lúc này người của Từ gia vừa mới ăn cơm tối xong đang ở trong sân hóng mát. Bọn họ nhìn thấy Tô Cẩn Ngôn đến còn chưa kịp đứng dậy liền bị hành động của Tô Cẩn Ngôn dọa.



Tô Cẩn Ngôn vừa vào cửa, đã ném đổ hai bát cháo xuống trong sân của Từ gia làm ba Từ mẹ Từ sợ đến mức đứng dậy.

“Mày đang làm cái gì đó!” Từ Bảo Hoa quát lớn một tiếng.

“Làm cái gì?” Tô Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn qua liền thấy một bàn đồ ăn thừa của Từ gia còn để một bên.

Mùa hè thời tiết nóng nực, các gia đình ở nông thôn đều thích ăn cơm chiều ở ngoài sân dùng ghế dài hợp lại cùng cái bàn nhỏ để ở trong sân ăn cơm, vừa mát mẻ lại thoải mái. Hiện ở trên bàn còn bày cơm tối bọn họ chưa ăn xong.

“Các người ngược lại ăn uống lại rất phong phú, như thế nào đến tôi cùng Tiểu Hoa liền chỉ có thể ăn muối?”

“Mày đang nói bậy bạ gì đó? Bọn tao để hai đứa mày ăn muối khi nào? Còn có nhà chúng tôi ăn như thế nào là phong phú? Bây giờ đại đa số mọi người đều không phải thắt chặt lưng quần mà sống hay sao, mày không được ăn nói lung tung.”

“Tôi nói lung tung? Trên bàn của mấy người còn có đồ ăn chưa ăn xong đây. Đây không phải là thịt, còn có cái này là trứng sao? Mấy người ngược lại là cho bọn tôi ăn đồ ăn cho heo. Hôm trước tôi đưa cho mấy người 20 cân lương thực còn có lương thực của Tiểu Hoa đều dùng để đút no các người phải không? Tiểu Hoa, nhanh đi ra ngoài, hô mọi người qua đây, cho mọi người phân xử dùm chúng ta.”

Tiểu Hoa trong nháy mắt liền hướng ra bên ngoài mà chạy.

“Đứng lại!” Từ Bảo Hoa nổi giận hô to, Tiểu Hoa nhìn qua Tô Cẩn Ngôn không biết phải làm sao.

“Tiểu Hoa đừng sợ, đi nhanh đi.” Tô Cẩn Ngôn trấn an nói.

Tiểu Hoa nhìn thoáng qua ba cô, chần chừ xong vẫn chạy ra ngoài, nào ngờ lại bị Từ Kiều Kiều kéo lại. Từ Tiểu Hoa bị Từ Kiều Kiều kéo lại không cách nào chạy, chỉ có thể ủy khuất lại luống cuống nhìn qua Tô Cẩn Ngôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »