Chương 58.3

Edit + Beta: Moonmimi

Cũng chỉ có bà Lý dám nói ông Lý như vậy, nhưng bị bà nói như vậy trước mặt cháu rể làm cho sắc mặt ông Lý có chút mất tự nhiên, ông liếc mắt nhìn Lục Vệ Quốc, thấy hắn cúi đầu mới thầm hừ một tiếng, nghĩ rằng xem như hắn thức thời.Ông nói: “Được rồi, cũng không phải là bà không hiểu tôi.”

Hai vợ chồng già bọn họ ở phương diện học thức dị thường chấp nhất, thường xuyên vì một quyển sách mình thích mà mất ăn mất ngủ. Bọn họ dùng viên phấn trong tay truyền bá học thức uyên bác.

Lại cố tình xem nhẹ việc giáo dục cháu gái ở phương diện sinh hoạt hàng ngày, cách đối nhân xử thế.

Cho nên, Lý Tĩnh mới có thể dưỡng thành tính cách đạm nhiên, thoạt nhìn cái gì đều không để bụng, thậm chí sẽ làm người khác cho rằng cô là người dễ bắt nạt.

Vì vậy bọn họ mới không yên tâm, luôn lo lắng cho cô.

Hai vợ chồng từ lúc tao ngộ một hồi đại nạn trở về sau, càng thêm ý thức được người một nhà có thể ở bên nhau là có bao nhiêu quan trọng.

Ông Lý ngồi xuống ghế dựa đối diện, giống như lơ đãng mà nói một câu:

“Công việc ở xưởng sửa xe khó tìm như vậy, như thế nào lại không làm nữa?”

Lục Vệ Quốc rót cho ông một ly trà, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt ông, rồi nói:

“Cháu muốn mang theo Tiểu Tĩnh định cư ở thủ đô, lúc đó cháu sẽ tìm việc khác.”

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng ông Lý dời đi tầm mắt trước.

Ông dừng một chút, nghĩ thầm: Xem ra lúc này hắn bỏ xuống vợ con một mình trở lại huyện An Bình, chắc là cũng là vì mục đích nào đó.

Bầu không khí an tĩnh lại, ông Lý cầm lấy chén trà trên bàn uống ngụm trà, bỗng nhiên nhắc tới,:

“Cha mẹ nuôi của cháu bên này thì thế nào?”

Bởi vì tạm thời không rõ thái độ của hắn, cho nên ông Lý mới nói ra xưng hô mới lạ như vậy.

Cuối cùng cũng nhắc đến cái đề tài này.

Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng Lục Vệ Quốc hiện tại.

Lúc trước, dựa theo phát triển trong sách, biết được cháu gái của mình sống khổ sở như vậy, ông Lý đã dùng hết nhân tình trong tay mình để trả thù.

Lục Vệ Quốc đã sớm đem chính mình dung nhập vào thế giới chân thật này, cảm tình của hắn với Lý Tĩnh cũng là sự tồn tại chân thật.

Lục Vệ Quốc dùng vài câu nói qua việc này, một khi làm người lớn luôn yêu thương con cháu trong nhà, thì đến nửa câu cũng không muốn nghe nói con cháu mình không tốt.

Sắc mặt ông Lý không tốt, Lục Vệ Quốc còn trực tiếp dùng một câu tổng kết:

“Cháu cùng với cha mẹ nuôi bên này là bất hòa, cho nên không muốn có liên hệ gì với họ nữa.”

Lục Vệ Quốc tin tưởng ông Lý là người hiểu lý lẽ, tuy rằng không nói đến những việc phát sinh trong mấy năm nay, nhưng tin chắc là ông cũng có thể tưởng tượng được : Người nhà quê nuôi sống con của chính mình đều khó khăn, đối đãi với con nuôi thì sẽ có thái độ gì, có thể nuôi sống đã không tồi rồi.

Đúng là bởi vì như thế, ông Lý cũng nghĩ tới việc Lý Tĩnh gả đến đó thì cuộc sống hàng ngày sẽ khổ như thế nào, nhất thời trong lòng ông cảm thấy vừa chua sót lại vừa áy náy.

Lục Vệ Quốc cũng không có nói cụ thể, một là bởi vì những việc đó xác thật không phải hắn làm; hai là bởi vì người luôn muốn nhìn về phía trước, nếu luôn quay đầu lại nhìn xem vết thương cũ thì cuộc sống sẽ không tốt lên được, vết thương dù đã lành nhưng nếu bị lật đi lậy lại như vậy thì sẽ mãi không lành được.

Qua một lúc lâu sau, bả vai đang cứng đờ của ông Lý chậm rãi thả lỏng xuống, ông bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi, nếu cháu không muốn nhắc đến, ông cũng không hỏi nữa, cuộc sống sau này của hai đứa làm sao sống cho tốt là được.

“Vâng ạ”

Bà Lý nghe bọn hắn đông một câu tây một câu mà nói chuyện với nhau, bà liền dọn cái ghế đi vào phòng bếp nhặt rau.

Một lát sau bà ló đầu ra nói một câu:

“Vệ Quốc, giữa trưa cháu đi mua chút xương cốt trở về, bà hầm nồi canh cho hai người bồi bổ.”

“Vâng ạ,”

Trù nghệ của bà Lý rất tốt, nhưng đã mấy năm không làm bữa cơm đầy đủ, giờ bà cũng chuẩn bị luyện lại một chút, đến lúc đó đích thân làm cho cháu gái ăn.

……

Phảng phất như ngày trở về huyện An Bình mới chỉ như ngày hôm qua, giờ Lục Vệ Quốc lại vội vội vàng vàng chuẩn bị rời đi.

Chẳng qua lần này rời đi, lần nữa trở về liền không biết là khi nào.

Nhắc tới việc này, Trần Quân Dân thật sự có chút luyến tiếc, một người đàn ông như anh ta cũng nói không được lời nói cảm động đất trời gì, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Lục Vệ Quốc, bảo hắn có rảnh thì trở về nhìn xem.

Trương Mai hiện giờ liền xem Lục Vệ Quốc giống như em trai mình, tự mình bỏ tiền mua vài miếng vải để may quần áo cho trẻ con rồi đưa cho hắn.

“Phỏng chừng em dâu cũng sắp sinh rồi, mấy miếng vải này cậu mang về cho cô ấy, nếu làm nhanh còn có thể làm ra mấy bộ quần áo, đều là chị tự mình chọn, làm quần áo cho trẻ sơ sinh cũng sẽ không thương tổn đến làn da của trẻ……”

Trần Quân Dân cũng nói:

“Đưa cho cậu thì cậu cứ cầm đi, còn khách khí với anh chị làm gì, đúng không?”

Lục Vệ Quốc nhận lấy, nhìn hốc mắt của Trần Quân Dân đều đã đỏ, hắn lại đem lời nhắc nhở trước kia lặp lại một lần nữa, để anh ta về sau nếu có tiền thì đem nhà máy mở rộng, như vậy về sau những những xưởng sửa xe nhỏ liền không thể cạnh tranh cùng anh ta.

Trần Quân Dân có nghe vào hay không thì không biết, dù sao anh ta cũng gật đầu.