Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 58.4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc cố ý dành ra một ngày xách theo một túi đồ, chọn thời điểm giữa trưa không có người nào đi ra ngoài tới thôn Hoa Thụ.

Lưu Thủy vừa mới ăn xong cơm trưa, cầm tẩu hút thuốc cân nhắc việc gieo trồng vào mùa xuân.

Cửa sân cũng không khóa, Lưu Thủy cứ ngồi như vậy ở dưới mái hiên nơi ánh mặt trời không chiếu đến, một tay dùng mũ rơm để quạt, một tay cầm tẩu hút thuốc.

Trần Tú Vân đang ngồi rửa chén, thường quay đầu lại nói vài câu với ông.

Khi thấy Lục Vệ Quốc lại đây, hai vợ chồng đều rất kinh ngạc.

Lần đó Lưu Thủy vội vàng đi đưa thư cho hắn, là vì sợ nếu trong thư có việc gấp thì sẽ bị chậm trễ, tính lên thì từ ngày đó đến bây giờ bọn họ cũng đã rất lâu không gặp lại.

“Vệ Quốc,”

“Là Vệ Quốc à?”

Lần gần đây nhất Trần Tú Vân gặp hắn vẫn là ở mấy tháng trước.

Giờ nhìn thấy hắn lại cảm thấy hoảng hốt thiếu chút nữa không nhận ra người tới, Lục Vệ Quốc biến hóa rất lớn, làn da trắng hơn nhiều so với trước kia, thay quần áo mùa đông mặc vào trang phục hè, người hắn vẫn gầy nhưng không phải là kiểu gầy trơ cả xương như trước đây, mà là kiểu gầy nhưng vẫn toát ra sự mạnh mẽ…

“Dì, là cháu, cháu đến đây thăm chú với dì ạ.”

Trần Tú Vân vội vàng xoa tay lên quần áo,

“Bên ngoài nóng, đi, đi vào nhà rồi nói.”

Lục Vệ Quốc đem lễ vật đưa cho bọn họ.

Bởi vì là mùa hè, nên Lục Vệ Quốc không mua những đồ dễ dàng biến chất, liền mua hai cân đường đỏ, hai cân sợi thuốc lá , một miếng vải……

Trần Tú Vân nhìn thấy thì hoảng sợ:

“Đứa nhỏ này, sao cháu lại mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy? Chúng ta không cần đâu, cháu cầm về đi.”

Bà đã gián tiếp biết được Lý Tĩnh đang mang thai, nếu đã có con rồi thì cuộc sống không thể tùy tiện như trước kia được.

Lưu Thủy không giỏi ăn nói, ông nghiêm túc nói:

“Cháu đến chơi là được, đồ vật liền mang về đi.”

Lục Vệ Quốc:

“Chú Lưu, chú chờ cháu nói xong đã rồi từ chối cũng không muộn ạ.”

Trần Tú Vân đang định đưa tay ra để từ chối, nghe thấy lời này thì bỗng dừng lại, bà nghi hoặc mà nhìn về phía Lưu Thủy.

Lưu Thủy cũng tỏ vẻ không rõ ràng lắm, thúc giục hắn ngồi xuống rồi hỏi:

“Làm sao vậy? Gặp được khó khăn gì cứ nói với chú”

Lục Vệ Quốc khó được lộ ra thần sắc bất đắc dĩ,

Nếu là người không quan tâm ngươi, một khi nghe thấy lời này, khả năng ý tưởng thứ nhất chính là: Có thể phiền toái đến mình hay không, việc này có ảnh hưởng đến mình hay không.

Người quan tâm đến ngươi thì vừa nghe thấy lời này, khả năng liền suy nghĩ: Phát sinh chuyện gì, ta có thể giúp đỡ hay không.

Trùng hợp là Lưu Thủy cùng Trần Tú Vân thuộc về kiểu người thứ hai, là người đáng giá Lục Vệ Quốc dùng thiện ý để đối đãi.

Ở trong ánh mắt lo lắng của bọn họ, Lục Vệ Quốc nói ra kế hoạch mấy ngày nữa mình sẽ rời đi huyện An Bình.

Tay Lưu Thủy cầm chén trà run lên một cái, thiếu chút nữa không cầm chắc được, phản ứng đầu tiên chính là:

“Có phải người nhà họ Lục lại đến tìm cháu hay không?”

Không đúng a, ông cũng không nghe được tin tức gì.

Hơn nữa gần nhất Lục gia suốt ngày cãi nhau, làm gì có thời gian rảnh đi trêu chọc người khác.

Lục Vệ Quốc hắng giọng, chậm rãi nói: “Chú Lưu, dì, có một việc cháu vẫn chưa nói cho hai người biết.”

“ Việc gì vậy?”

Hai vợ chồng ruột gan cồn cào, trong lòng chỉ lo lắng hắn lỡ vi phạm pháp luật.

“Cháu không phải là con cháu Lục gia, cháu đã tìm được người thân ruột thịt của mình.”

“Khụ khụ khụ……”

Lưu Thủy ho khan kịch liệt.

Sau một lúc lâu, Trần Tú Vân bỗng nhiên hung hăng chụp cái bàn, nghiến răng nghiến lợi mà mắng:

“Khó trách, khó trách Vương Xuân Hoa lại bất công đến vậy!”

Bọn họ một chút cũng không trách Lục Vệ Quốc nhẫn tâm ném xuống người Lục gia.

Tục ngữ nói, gieo nhân nào gặt quả ấy.

Nếu là trước kia Vương Xuân Hoa đối với hai vợ chồng bọn họ tốt một chút, thì kết quả đã không như vậy.

Cũng không biết nếu Vương Xuân Hoa biết được việc này, có hối hận đến mức xanh ruột hay không.

Tìm được người thân rồi, muốn quay về bên cạnh người thân, đó là nhân chi thường tình.

Lưu Thủy cùng Trần Tú Vân đều có thể lý giải được,

Sau khi bình tĩnh lại, thì cảm thấy có chút luyến tiếc, Trần Tú Vân nói:

“Lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào, đến lúc đó hai cháu có rảnh thì trở về thăm chúng ta.”

Lục Vệ Quốc, “Vâng ạ,”

Hiện tại Trần Tú Vân lại nhìn những lễ vật đó, thì không tỏ vẻ cường ngạnh mà không thu nữa.

Hai vợ chồng rõ ràng biết hắn không muốn liên quan đến Lục gia nữa, cho nên dù người Lục gia ồn ào làm ra trò cười gì, thì một câu cũng không nhắc đến.

Gieo trồng vào mùa xuân còn không có bắt đầu, mấy ngày nay Lưu Thủy đều ở trong nhà, vừa lúc buổi chiều có thời gian rảnh để trò chuyện với Lục Vệ Quốc.

Buổi chiều Trần Tú Vân cũng không đi ra ngoài tìm người tán gẫu, vòng ra phía sau chuồng gà bắt một con gà trống béo mập.

Chờ đến lúc Lục Vệ Quốc định rời đi, Trần Tú Vân trực tiếp đem người cản lại,

“Buổi tối ở lại nhà dì ăn cơm đi, dì mới vừa gϊếŧ một con gà, đã sớm làm xong cơm chiều, ăn cơm xong thừa dịp trời chưa tối còn có thể chạy trở về.”

Lưu Thủy cũng nói: “Vừa lúc ngồi uống với chú hai ly, mấy ngày hôm trước chú vừa mới mua rượu.”

Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại ăn cơm tối.

Lúc hắn về đến nhà trời đã tối hẳn, hai ông bà đã sớm đi ngủ.

Các góc trong phòng khách đều nhét đầy các đồ vật đã thu dọn, đều chuẩn bị gửi trở về.
« Chương TrướcChương Tiếp »