Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 59.2: Trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc vừa mới tỉnh nên suy nghĩ còn có chút mơ hồ không theo kịp bọn họ, hắn nhớ rõ ông bà Lý trước đó còn vội vàng muốn gặp cháu gái.

Bà Lý: “Chúng ta hiện tại đi cũng không thích hợp, Vệ Quốc, chờ chúng ta thu xếp xong xuôi mọi việc rồi chọn thời gian thích hợp sẽ chính thức đến bái phỏng nhà cháu một chút.”

Một khi đã quyết định việc gì, hai ông bà cũng rất cố chấp.

Lục Vệ Quốc tự hỏi một lúc rồi nói:

“Vâng ạ, vậy giờ cháu đưa hai người về nhà trước ạ.”

Bà Lý theo bản năng nhìn sang ông Lý một cái, sau đó gật gật đầu.

Nhà hai ông ở gần ngoại ô, ngược hướng với nhà của Tần Chung Nguyên, cũng cách ga tàu hỏa rất xa.

……

Một tiếng rưỡi sau, ba người mới đứng trước một ngôi nhà có sân vườn.

Từ cổng ngoài nhìn vào thì thấy hàng rào cũ nát, dây leo bò khắp vách tường, mạng nhện giăng khắp nơi, cỏ dại mọc um tùm tươi tốt……Nhìn qua là một mảnh hoang vu.

Giấu ở trong cỏ dại là từng đoạn gậy gỗ, bà Lý nhìn kỹ thì nhận ra đó cái nghế có tay vịn mà hàng năm bà hay dùng nó để ngồi đọc sách trong thư phòng……

Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý, cũng phải một lúc ông bà Lý mới bừng tỉnh nhận ra, lúc ấy chính là ở nơi này bọn họ bị người ta mang đi.

Lục Vệ Quốc đẩy cửa sân ra, quay đầu lại thấy thần sắc trên gương mặt già nua của bọn họ, giống như là đang đắm chìm vào một sự kiện nào đó……

Lục Vệ Quốc không đi quấy rầy bọn họ, giơ tay đem cửa nhà cũng mở ra, tro bụi từ phía trên rơi xuống.

Hắn làm ra động tĩnh rốt cuộc đem hai vợ chồng đang đắm chìm từ trong hồi ức câu trở về.

Đẩy ra cửa chính, cảnh tượng bên trong không tốt hơn so với bên ngoài, bàn ghế ngã đầy đất, nhìn quanh một vòng thì thấy trong phòng đã không còn thứ gì nữa.

Sau khi ông bà Lý bị người mang đi thì nhà này đã có người vào ở.

Cho nên trong phòng nửa cái đồ vật đáng giá cũng không có, ông Lý nhìn thấy vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, lòng người luôn luôn là như vậy.

Hiện giờ mặc kệ có tiền hay không, có thể tồn tại thì đã coi như là rất tốt rồi.

"Khụ khụ khụ,”

Tro bụi vẫn rơi xuống từng hồi.

Lục Vệ Quốc nhăn mày, hoàn cảnh kém như vậy, có thể ở lại sao?

Không đợi hắn hỏi ra, bà Lý đã nói:

“Cháu đem hành lý đặt xuống đi, đợi lát nữa sẽ có người lại đây dọn dẹp.”

Bà Lý nói lời này rất chắc chắn,

Quả nhiên nửa giờ sau học sinh của ông bà Lý nghe tin mà đến.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt áy náy:

“Thầy, con nên sớm gọi người đến đây dọn dẹp một chút.”

Ông bà Lý đã sớm không thèm để ý những thứ hình thức này đó.

Những người mà Tào Đông mang đến tay chân nhanh nhẹn, tuy động tĩnh lớn, nhưng tốc độ mau.

Lục Vệ Quốc dần dần thu hồi kinh ngạc trong lòng, người trước mắt này chỉ sợ cũng là làm quan đi? Nếu không phải như vậy, cũng không có khả năng đến đúng thời điểm như vậy.

Thừa dịp rảnh rỗi, Tào Đông mới tò mò nhìn về phía Lục Vệ Quốc:

“Cậu là học sinh thầy Lý vừa mới nhận sao?”

Anh ta cũng không có ác ý gì, chỉ là tưởng thông qua đề tài nào đó làm cho không khí thân thiện hơn thôi.

Rất nhiều năm không gặp, quan hệ thầy trò giữa anh ta với thầy Lý cũng cần một ít đề tài tới hâm nóng.

Tào Đông mang đến rất nhiều người nên Lục Vệ Quốc cũng không xen vào, hắn đi lên trước hai bước chào hỏi với anh ta:

“Chào anh, tôi là Lục Vệ Quốc.”

Bà Lý đang bận nhìn bọn họ dọn dẹp, nghe thấy động tĩnh bên này, hiếm khi lộ ra gương mặt tươi cười:

“Đây là cháu rể của tôi,”

Vẻ mặt của Tào Đông hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thu hồi cảm xúc đó, vươn tay nắm lấy tay hắn,

“Chào cậu, tôi là học sinh của thầy Lý, Tào Đông.”

Vừa nói chuyện anh ta vừa lặng lẽ quan sát Lục Vệ Quốc: Ánh mắt chính trực, khí thế mười phần, thân hình thẳng tắp…… Ừ, ánh mắt đầu tiên đã cho người ta ấn tượng rất tốt.

Vừa rảnh tay, ông Lý cuối cùng cũng lên tiếng, ông chắp tay sau lưng, nhìn bọn họ một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Lục Vệ Quốc, vội thúc giục hắn:

“Được rồi, bên này cũng không cần cháu hỗ trợ nữa, cháu đi về trước đi, Tiểu Tĩnh còn đang chờ ở nhà nữa.”

Lý Tĩnh hiện tại còn không biết Lục Vệ Quốc đã quay về, ông Lý nói như vậy cũng chỉ là tìm cớ để đuổi Lục Vệ Quốc trở về chăm sóc cho cháu gái của ông mà thôi.

Bà Lý vừa nghe vậy cũng bắt đầu đuổi người,

“Đúng vậy, cháu đi về trước đi, đừng quên nói cho Tiểu Tĩnh, chúng ta....”

Ông Lý nói chen vào: “Ngày kia,”

Bà Lý : “Đúng vậy, ngày kia chúng ta sẽ đến.”

Lục Vệ Quốc nhìn một vòng khắp nhà, dự đoán trước giữa trưa là có thể dọn dẹp xong, nếu đã như vậy hắn cũng nên rời đi, hắn nói,

“Vâng ạ, vậy cháu đây liền đi trước.”

Ông Lý vẫy vẫy tay, ước gì hắn nhanh chóng rời đi.

Lục Vệ Quốc gật gật đầu với Tào Đông, rồi mới nâng bước rời đi.

Phía sau hắn, Tào Đông nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, vài giây sau lại dường như không có việc gì tìm đề tài nói chuyện với ông bà Lý.

Sau khi nói chuyện với ông bà Lý, từ đáy lòng Tào Đông cảm thấy mừng cho thầy mình, anh ta cảm thấy người cháu rể tên Lục Vệ Quốc này là người không tồi.

……

Ngoài cửa sổ có một cái cây không biết có từ niên đại nào, giờ đã là đại thụ che trời, cành lá sum xuê, phía trên cây vang lên từng đợt tiếng ve kêu, ngón tay trắng nõn của người phụ nữ đặt lên khung cửa sổ, kẽo kẹt một tiếng, cửa sổ khép lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »