Chương 60: Về đến nhà

Edit + Beta: Moonmimi

Dì Phương đẩy cửa tiến vào, thấy động tác của Lý Tĩnh thì hoảng sợ, dì buông đĩa trái cây trong tay xuống bàn rồi nói: “Cháu đi nghỉ ngơi đi, để dì đóng cửa sổ cho.”

Lý Tĩnh vừa cười vừa đóng cửa sổ lại, rồi quay sang nói với dì: “Dì Phương, cháu không có việc gì đâu.”

Dì Phương nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống giường,

“Qua hơn một tháng nữa cháu liền phải sinh, sao có thể không cẩn thận được, dì đã đáp ứng với Vệ Quốc phải chăm sóc cho cháu cùng với em bé trong bụng.”

Nghe thấy tên chồng mình, Lý Tĩnh cong môi cười.

Lúc cô ngẩng đầu lên, thì thấy quầng thâm mắt trên gương mặt.

Trong khoảng thời gian này đứa bé trong bụng rất nghịch ngợm, thường đến lúc nửa đêm đứa bé lại lăn lộn trong bụng cô, làm cho cô cũng không ngủ được. Trên người vừa mới có thêm tí thịt giờ lại gầy đi rất nhanh .

Cho dù là như vậy, Lý Tĩnh vẫn luôn yêu thương đứa bé trong bụng mình, vẫn yêu thương như cũ không giảm chút nào.

Có lúc dì Phương cầm cái cuốc đi chăm sóc vườn rau nhỏ trong sân cũng có thể thấy Lý Tĩnh đi ra tản bộ, một tay cô đỡ eo, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, còn nở nụ cười dịu dàng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong bụng.

Dì Phương nghiễm nhiên là quan tâm Lý Tĩnh giống như con của mình vậy, dì nói:

“Cháu đấy, có buồn ngủ không? Có phải đứa bé lại nghịch ngợm không?”

Nói đến cũng lạ, nếu Lý Tĩnh ngồi ở trên ghế hoặc là trên giường lâu một chút, nó liền dùng sức lăn lộn ở trong bụng, một khi đứng lên đi lại vài bước thì nó liền yên tĩnh không nhúc nhích nữa.

Vừa rồi Lý Tĩnh đi đóng cửa sổ, dì Phương phỏng đoán là đứa bé lại làm ầm ĩ nữa.

Buổi tối không thể ngủ, ban ngày đứa bé lại nghịch ngợm, dưới đôi mắt Lý Tĩnh có một vòng quầng thâm lớn thì cũng không kỳ quái chút nào.

Lý Tĩnh cúi đầu, trùng hợp là lúc này đứa bé đang yên tĩnh, cô vừa nhẹ nhành vuốt ve bụng mình vừa nói:

“Đã nghịch ngợm một hồi lâu, chắc người khác mang thai cũng giống như vậy đi.”

Dì Phương chưa từng mang thai, nhưng nghe người khác nói cũng là như thế này, nhưng dì đau lòng thay Lý Tĩnh a, “Thừa dịp hiện tại đứa bé không ồn ào nữa, cháu đi ngủ trước đi, dì đi ra vườn rau hái một ít rau dưa mới mẻ vào nấu cơm.”

Nhắc đến việc này, Lý Tĩnh cũng cảm giác chính mình có chút mệt nhọc, đêm qua cô ngủ không được ba tiếng đồng hồ, vừa rồi khó khăn lắm mới thấy buồn ngủ thì đứa bé lại lăn lộn.

Dựa theo kinh nghiệm trước đó, lúc này đứa bé sẽ yên ổn khoảng hai ba tiếng đồng hồ, vừa lúc cô có thể ngủ bù.

Lý Tĩnh không nhịn được ngáp một cái,

“Vâng ạ, nếu dì Phương có việc gì thì gọi cháu nhé.”

Dì Phương liền ở trong sân, sao có thể có chuyện gì được, cho dù có việc thì dì cũng có thể tự mình giải quyết, dì đỡ Lý Tĩnh nằm xuống, lại cầm cái chăn mỏng đắp lên trên bụng cô, thấy cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Dì Phương xoay người đi vào phòng bếp, trong bếp còn nấu một nồi canh gà nhỏ cho Lý Tĩnh uống, lửa vẫn không tắt, canh gà đang sôi ùng ục, hương thơm bay ra từ nồi canh tràn khắp phòng bếp.

Dì Phương dọn dẹp xong xuôi cầm theo giỏ tre để đi ra vườn rau.

Cửa vừa đóng lại, trong phòng an tĩnh dị thường, chỉ nghe thấy ngoài vườn tiếng ve kêu râm ran.

Trong sân nếu không có cây lớn, cành cành lá sum xuê có thể làm bóng mát, ngẫu nhiên còn có gió thổi tới thì không khí càng trở nên oi bức.

Dì Phương mới bước một chân ra vườn, trên trán liền bắt đầu đổ mồ hôi.

Mảnh đất trồng rau trong vườn cũng chỉ khoảng mười bảy mét vuông, miếng đất nhỏ như vậy còn trồng mười loại rau, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng chủng loại phong phú.

Đã gần mười giờ sáng, lá cải do bị mặt trời chiếu tới nên đều đã héo rũ, dì Phương đang suy xét đến việc nên hái những loại rau nào, thấy đất trồng rau mọc nhiều cỏ dại, lại bắt đầu nhổ cỏ sạch sẽ.

Vừa nhổ cỏ vừa tưới nước……Cũng mất khoảng một giờ.

Lục Vệ Quốc xách theo hành lý đi tới cửa, đẩy vài cái lên cửa cũng chưa đẩy ra được.

Cốc, cốc, cốc

Lúc dì Phương nghe thấy tiếng đập cửa còn tưởng rằng nghe lầm, khó khăn lắm Lý Tĩnh mới nghỉ ngơi được một hồi, vì tránh việc có người lại đây quấy rầy, dì còn cố ý khóa cửa.

“Đến đây rồi, ai vậy?” Dì cao gọng hỏi.

Lục Vệ Quốc quay lưng lại nên dì Phương nhìn chằm chằm bóng dáng hắn vài giây cũng không nhận ra là ai.

Lục Vệ Quốc vừa quay đầu lại đã thấy dì Phương vừa đang cúi đầu lau tay vừa đi về phía này.

“Dì Phương,”

“Vệ Quốc?”

Dì Phương thấy người tới thì kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, dì vội vàng tăng nhanh bước chân hơn,

“Cháu đã trở lại rồi à?”

“Vâng ạ,”

“Để di đi mở cửa cho cháu.”

Dì Phương nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Dì cao hứng đến mức nhịn không được nói một chuỗi,

“Cuối cùng cháu đã trở lại, ông chủ mà biết khẳng định cao hứng, bất quá như thế nào lại không nói trước với chúng ta, nếu biết thì đã bảo Phương Nghị đi mua chút rau trở về.”

Trong nhà ba người ăn uống đều rất ít, thời tiết nóng bức này thịt cũng không dễ bảo quản, cơ bản chỉ mua mấy lạng, vóc dáng Lục Vệ Quốc cao to như vậy, dì Phương đoán là căn bản không đủ ăn.

Lục Vệ Quốc:

“Không có việc gì, tùy tiện làm vài món ăn là được, không cần bận rộn thêm việc đâu ạ.”

Bên tai vang lên tiếng mở cửa.

Dì Phương vội nói: “Sao có thể tùy tiện được,”

Đã sắp 11 giờ, cũng không biết nhân viên công tác đã tan tầm hay chưa, còn có thịt bán hay không.

Dì Phương phỏng đoán khả năng còn có thịt bán cơ bản rất thấp.

Vửa mở cửa ra, không khí trong lành mát lạnh trong phòng thổi đến, làm cho người ta tinh thần thoải mái.

Dì Phương bỗng a một tiếng:

“Dì quên xách đồ ăn vào, nhìn dì này, dễ quên quá.”

Dì xoay người đi ra vườn rau lấy đồ ăn,

Lục Vệ Quốc tự giác đứng ở cửa thay đổi đôi giày, ánh mắt đảo qua bên trong, lại nhìn về phía cầu thang vài lần, trong nhà dị thường an tĩnh.

Dì Phương cũng đã xách theo đồ ăn trở lại, dì nói:

“Vất vả một đường, trên bàn còn có trà lạnh, cháu uống mấy miếng trước cho đỡ khát.”

“Vâng ạ,”

Vừa lúc Lục Vệ Quốc cũng đang khát.

“Đúng rồi,”

Trên mặt dì Phương đều là tươi cười, dì nói tiếp:

“Quên nói với cháu, Tiểu Tĩnh đã dọn đến phòng ở tầng một, ngày hôm qua con bé không ngủ được nên hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Lục Vệ Quốc vừa rót cho mình ly trà vừa trả lời,

"Vâng ạ"

Nước trà lạnh chảy vào yết hầu, cảm giác như cả người đều sống lại.

Lục Vệ Quốc nhìn vào phòng bếp, thấy dì Phương đang bận rộn làm gì đó.

Ở trong nhà chính mình, cũng không cần khách khí, Lục Vệ Quốc nghĩ nghĩ rồi nâng bước đi về phía phòng mà dì Phương vừa mới chỉ.

Một khoảng thời gian không trở về, hắn cũng có chút nhớ vợ mình.

Tâm tình của hắn có chút gấp không chờ nổi nhưng bước chân lại là không nhanh không chậm.

Hắn duỗi tay cầm chốt cửa, do dự một chút lại phóng nhẹ động tác trên tay.

Cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, bức màn kéo xuống khiến cho trong phòng có chút tối.

Hắn nhẹ nhàng đi vào phòng.

“Vệ Quốc?”

Dì Phương vừa rửa xong quả táo đi ra, sợ hắn đói bụng nên định để hắn ăn trước, chờ đi ra thì lại không thấy người đâu?

Ánh mắt dừng trên cánh cửa đang đóng, dì nở nụ cười hiểu rõ, hai vợ chồng còn trẻ tuổi lại lâu ngày không gặp mặt, chắc là rất nhớ nhau.

Dì Phương nghĩ nghĩ, rồi xoay người đi phòng bếp cầm cái rổ hay dùng để đựng thịt đi ra ngoài, dì định đi hỏi hàng xóm xem nhà ai còn thịt thì mượn nửa cân, vẫn là không đi quấy rầy vợ chồng son bọn họ.

Dì mới ra đi ngoài, Lục Vệ Quốc lại từ trong phòng ra, nhanh nhẹn lên tầng hai cầm bộ quần áo sạch sẽ, đi vào phòng tắm dùng mấy phút tắm rửa sạch sẽ rồi mới lặng lẽ trở lại trong phòng Lý Tĩnh đang ngủ. Tổng cộng thời gian dùng không đến mười phút.

Tầm mắt Lục Vệ Quốc một lần nữa đặt lên người đang nằm trên giường, trên bụng cô đắp một cái chăn mỏng, từ xa cũng thấy rõ cái bụng cao cao của cô, theo tiếng hít thở bụng cũng chuyển động lên xuống.

Cô đang nhắm mắt lại ngủ nhưng có lẽ do ngủ không thoải mái nên mày vẫn luôn nhăn lại, chút thịt vừa mới dưỡng ra trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trong trí nhớ của Lục Vệ Quốc giờ lại không có nữa.

Lục Vệ Quốc cẩn thận lau khô tóc, chờ tóc không còn nước nữa, hắn tùy ý cầm khăn lông vắt lên vai.

Lục Vệ Quốc từ một phía khác nhẹ nhàng lên giường, nhiệt độ cơ thể hắn vẫn luôn cao nên không cần đắp chăn.

Vừa lên giường, Lục Vệ Quốc dùng cánh tay chống đỡ, thò người qua nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thầm nói trong lòng: Hắn đã trở lại.

Có lẽ Lý Tĩnh trong lúc ngủ mơ đã nhận ra cái gì, không tiếng động mà xoay người đối mặt với Lục Vệ Quốc, gần gũi đến mức hắn nghe rõ tiếng hít thở rất nhỏ của cô.

,Lục Vệ Quốc chạm đến đến bụng cô, thân thể theo bản năng dịch về phía sau một chút.

Nhìn chằm chằm bụng cô vài giây, lại nhìn khoảng cách giữa hai người, sau khi suy nghĩ Lục Vệ Quốc lại dịch về phía trước, cách tấm chăn, tay phải của hắn nhẹ nhàng đặt lên eo cô, rồi ôm lấy.

Lý Tĩnh nghe thấy được hương vị quen thuộc, theo bản năng cọ cọ người phía trước.

Lục Vệ Quốc vất vả đi đường hai ngày giờ cũng mệt mỏi, dứt khoát liền cùng cô ngủ một hồi.

Lý Tĩnh tỉnh lại lần nữa cũng không phải do bị em bé trong bụng lăn lộn làm tỉnh giấc.

Mà là do cô nằm mơ, thế nhưng mơ thấy chồng mình đã trở lại, cô bị hắn ôm chặt, lực độ trên eo càng lúc càng lớn, kết quả vừa tỉnh lại đã thấy người trước mắt, cô bỗng mở to hai mắt nhìn.