Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 61.2: Uống rượu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Dì Phương đi ra lấy cái giỏ rau lúc nãy đặt ở trên bàn cơm, cách hai vợ chồng không xa , thấy đôi mắt Lý Tĩnh hồng hồng thì hoảng sợ.

Dì cũng mặc kệ giỏ rau, lại gần hỏi cô: “Sao vậy? Đây là đã chịu cái gì ủy khuất a?”

Tuy rằng lời nói này là nói với Lý Tĩnh, nhưng dì lại muốn Lục Vệ Quốc trả lời.

Lý Tĩnh: “ Dì Phương, cháu không có việc gì, chỉ là vì quá kích động thôi ạ.”

Dì Phương a một tiếng, lại liếc nhìn Lục Vệ Quốc vài lần, thấy bọn họ thật sự không có việc gì, lúc này mới yên tâm mà quay lại phòng bếp tiếp tục bận việc của mình.

Sau khi được dì Phương quan tâm như vậy, cảm xúc thương tâm của Lý Tĩnh cũng bị quấy rối.

Đúng vậy người đều đã trở lại, còn thương tâm làm gì nữa?

Dư lại cũng chỉ còn tưởng niệm.

……

Tần Chung Nguyên là sau giờ cơm tối mới trở về, vừa đến cửa nhà, ông đã hướng vào trong nhà hô vài tiếng:

“Dì Phương, còn có cơm ăn sao? Nhờ dì hâm nóng giúp tôi. Dì Phương?”

Từ sau khi Lục Vệ Quốc rời nhà vào tháng 3, cơ hồ mỗi bữa cơm Tần Chung Nguyên đều sẽ trở về nhà ăn, ông biết một người đối mặt với bàn ăn trống rỗng là cảm giác gì.

Hôm nay ông thật sự bận việc không kịp trở lại, mới bỏ lỡ giờ cơm.

Phải họp từ sáng đến tối, mở họp cả một ngày nên ông cũng ngồi trong phòng họp một ngày, theo ông thì nếu phải ngồi trong văn phòng một ngày như vậy còn không bằng để ông lên chiến trường đi, quả thực chính là quá tra tấn người ta.

Bất quá lúc này phía trên truyền xuống tiếng gió lại khó được làm ông vui vẻ một chút.

Hô vài tiếng cũng không thấy dì Phương đi ra, Tần Chung Nguyên có chút buồn bực mà đi vào phòng bếp.

Bỗng nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt ở tầng một.

Vừa lúc một tay của Tần Chung Nguyên còn để trên tay nắm cửa phòng bếp, chuẩn bị đẩy cửa ra, nghe thấy động tĩnh ông quay đầu lại xem.

Lục Vệ Quốc ở nhà nên ăn mặc thoải mái, dưới chân đi một đôi dép lê, hắn mới từ phòng tắm đi ra, mái tóc màu đen còn nhỏ nước.

“Ông nội.”

Trên mặt Lục Vệ Quốc lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Tần Chung Nguyên híp mắt, mày đang nhăn chậm rãi buông lỏng, thân thể đã mỏi mệt một ngày phảng phất trở nên nhẹ nhàng lên, đè ép tâm tình kích động hỏi hắn:

“Cháu đã trở lại rồi à?”

“Vâng ạ”

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi ông có kêu dì Phương vài tiếng, hắn nói:

“Dì Phương đi ra ngoài rồi, ông nội có phải đang đói bụng hay không?”

Tần Chung Nguyên còn đang đắm chìm trong vui sướиɠ vì cháu trai đã trở về, nhắc đến việc này có chút buồn bực hỏi:

“Trời đã tối rồi còn đi đâu nữa?”

Lục Vệ Quốc:

“Đi ra ngoài tìm mấy dì hàng xóm nói chuyện, ông nồi ngồi xuống trước đi, cháu đi hâm nóng đồ ăn cho ông.”

Tần Chung Nguyên nào bỏ được cháu trai vừa trở về liền đi làm việc này cho mình, ông nhanh chóng nói để tự ông làm.

Lục Vệ Quốc vừa lau khô nước trên tóc vừa xoay người đi vào phòng bếp.

Lời khuyên bảo của Tần Chung Nguyên đã tới bên miệng lại nuốt trở vào, lúc sau nhìn hắn vì chính mình bận rộn, ông vội vàng chớp chớp khóe mắt ướŧ áŧ.

Giờ đã sắp tám 8 giờ tối rồi, Lục Vệ Quốc sợ ông bị đói nên động tác không khỏi nhanh hơn, hắn nhóm lửa vào bếp lò, vì thời tiết nóng bức, đồ ăn chỉ cần hâm nóng sáu bảy phần là được.

Hai món ăn một tô canh, còn có nửa đĩa nhỏ đậu phộng, cháu trai đã trở lại liền ý nghĩa sẽ không đi nữa, tâm tình Tần Chung Nguyên rất tốt, hắn bảo Lục Vệ Quốc đem rượu ra, hai ông cháu bọn họ uống hai ly.

Thời điểm rót rượu, Lục Vệ Quốc biết ngày thường ông không được uống rượu, thân thể ông có không ít vết thương cũ, bác sĩ đề nghị không thể uống nhiều, nói là hai ly, nhưng hắn chỉ rót cho ông nửa ly, Tần Chung Nguyên còn nói rót thêm nữa.

Lục Vệ Quốc vừa nhấc đầu nhìn phía ông, ông liền im lặng.

Đến lúc uống rượu, Tần Chung Nguyên uống từng miếng nhỏ , ông híp mắt vui sướиɠ mà tê một tiếng,

“Uống ngon!”

Lục Vệ Quốc ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông:

“Uống xong nửa ly này thì tuần này không thể uống nữa.”

Thời điểm tháng 3, Lục Vệ Quốc cũng là thông qua dì Phương mới biết được thân thể ông không tốt không thể uống rượu.

Vì thế trước khi hắn rời đi cũng dặn dò dì Phương, phải canh chừng để tránh cho ông trộm uống rượu.

Lần này hắn đã trở lại cũng không đi nữa, trách nhiệm canh không cho ông uống rượu, tự nhiên sẽ dừng ở trên người hắn.

Nghe thấy một tuần này đều không thể uống rượu, Tần Chung Nguyên bỗng cảm thấy rượu trong miệng phảng phất trở nên nhạt nhẽo đi.

Tần Chung Nguyên không nghĩ đến cháu trai vừa trở về liền quản việc ông uống rượu, tâm tình vốn đang kích động đều giảm đi rất nhiều.

Dì Phương dễ dàng lừa gạt, lúc ông thèm rượu, nửa đêm hoặc là buổi sáng lén lút lên uống hai ly cũng là chuyện thường xuyên phát sinh, hơn nữa có thể nói là trộm uống rượu so với bình thường ngon hơn nhiều.

Một tuần uống nửa ly, cũng liền ý nghĩa một tháng chỉ có thể uống hai ly, cái ly bất quá cũng chỉ lớn bằng nửa nắm tay, kia làm sao đủ được a.

Tần Chung Nguyên tưởng tượng đến việc sáu ngày sau đều không thể lại đυ.ng vào rượu, mặt mày cứng đờ, ông ý đồ giảo biện:

“Thế nào cũng phải uống đủ một ly chứ?”

Lục Vệ Quốc nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, dùng ánh mắt nói cho ông: Không thể.

Tần Chung Nguyên trốn tránh dời đi ánh mắt, tốc độ uống rượu so vừa rồi chậm gấp đôi, cơn nghiện rượu mấy ngày sau chỉ có thể dựa vào nửa ly này chống đỡ.

Lục Vệ Quốc rót cho chính mình một ly, rượu trong bình đã bị Tần Chung Nguyên trộm uống gần hết.

Lục Vệ Quốc cẩn thận nhấm nháp mấy ly, cảm thấy hắn còn có thể uống được nữa.

"Cháu để dành cho ông mấy miếng đi.”

Tần Chung Nguyên thấy hắn uống không thừa một giọt, kích động đến mức ngực đều đau.

“Cuối tuần sau uống lại đi mua.”

Lục Vệ Quốc để vỏ chai rượu xuống.

Tần Chung Nguyên không vui mà quay đầu đi, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy khóe miệng ông đang nhếch lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »