Chương 62: Cháu muốn làm gì?

Edit + Beta: Moonmimi

Nhiều năm như vậy cũng chỉ có dì Phương là người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với ông quan tâm ông. Giờ đây khó được cháu trai quan tâm ông, tuy rằng là bắt ông kiêng rượu, nhưng ông lại kiêng đến vui vẻ.

Ngoài miệng nói không vui, trong lòng Tần Chung Nguyên lại cảm thấy ấm áp vì có người quan tâm thân thể của mình.

Hai ông cháu vừa ăn uống vừa ngồi trò chuyện với nhau.

Uống xong nửa ly rượu, Tần Chung Nguyên cơ bản không có cảm giác say rượu gì, ông không xác định nên hỏi một câu:

“Lần này cháu trở về thật sự sẽ không đi nữa chứ?”

“Không đi nữa ạ,”

Tâm tình Tần Chung Nguyên rốt cuộc cũng an ổn xuống, theo phản xạ ông định cầm ly rượu lên uống thêm mấy miếng nữa để tỏ vẻ tâm tình sung sướиɠ, nhưng chén rượu tới bên miệng rồi mới phát hiện rượu đã không còn nữa.

Tần Chung Nguyên thèm thuồng nhìn chén rượu của cháu trai, thấy Lục Vệ Quốc đầu cũng không ngẩng lên nên ông chỉ có thể thành thành thật thật mà ăn cơm.

Bữa cơm này là bữa cơm mà Tần Chung Nguyên ăn đến vui vẻ nhất trong mấy tháng gần đây, cảm thấy ăn uống rất ngon nên liên tiếp ăn gần ba bát cơm .

Ăn uống no đủ, Tần Chung Nguyên đứng dậy nói,:

“Đi, cùng ông đi ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.”

Buổi tối 8 giờ rưỡi, trăng sáng sao thưa, ánh trăng treo cao ở trên bầu trời, trong bụi cỏ còn có côn trùng không biết tên đang vui sướиɠ kêu to.

Ban đêm cũng đã bắt đầu rơi xuống làn sương, nhiệt độ nóng bức tích tụ từ ban ngày cũng dần tản ra khiến cho không khí tươi mát trong lành.

Ở thời điểm này có không ít người đi ra ngoài tản bộ, dưới gốc cây còn có nhóm người đang tán gẫu.

Vừa đi, Tần Chung Nguyên giống lơ đãng hỏi một câu:

“Lần này trở về cháu chuẩn bị làm gì?”

Lục Vệ Quốc dừng bước chân,

Bên tai là thanh âm trẻ con vui cười đùa giỡn, xen lẫn với tiếng kêu của côn trùng, vừa náo nhiệt vừa yên bình.

Tần Chung Nguyên bình tĩnh chờ hắn trả lời.

Hắn nói:

“Cháu chuẩn bị nghiên cứu về phương diện kỹ thuật ô tô, sau này cháu muốn mở một nhà máy sản xuất ô tô.”

Những việc hắn đã làm ở huyện An Bình, cũng đủ để trở thành lý do chống đỡ hắn phát triển theo phương diện này.

Ý nghĩa của việc sản xuất ô tô không chỉ nằm ở việc cống hiến cho sự phát triển tiến bộ của giao thông.

Mà chính bản thân ô tô còn là đại diện cho một nghành công nghiệp. Là tiêu chí cho công nghiệp hoá.

Một quốc gia có nền kinh tế phát triển thường được thể hiện qua việc công nghiệp chiếm tỉ lệ cao.

Hiện giờ, chính là thời đại phát triển công nghiệp hoá, đây là kỳ ngộ hiếm lắm mới gặp được.

Các ngành sản xuất thường gắn liền với nhau, nếu một nghành phát triển thì sẽ kéo theo các ngành khác cũng phát triển.

Lục Vệ Quốc có chí hướng này, liền muốn đem các ngành công nghiệp cùng nhau phát triển.

Tần Chung Nguyên trầm mặc hồi lâu, ông không nghĩ tới kế hoạch tương lai của Lục Vệ Quốc sẽ là cái dạng này.

Thậm chí trong một khoảng thời gian rất dài vẫn luôn nghĩ, nên đem hắn giao cho cấp dưới nào huấn luyện, thời điểm có ông che chở, trước tích lũy quân công để dễ thăng chức, vì quốc gia phụng hiến mấy năm, chờ đến lúc ông già rồi, lại chuyển Lục Vệ Quốc sang làm công việc an toàn.

Tần Chung Nguyên đều nghĩ kỹ hết thảy đường lui rồi, duy độc không nghĩ tới Lục Vệ Quốc sẽ lựa chọn con đường khác.

Tần Chung Nguyên nhớ rõ, thời điểm vẫn là tháng 3, Lục Vệ Quốc cũng không có cự tuyệt tiến vào quân đội?

Nếu xây dựng nhà máy ô tô cũng đồng nghĩa với việc về sau hắn sẽ là một thương nhân, phương hướng phát triển là mở công ty.

Nhưng không nghĩ tới, Lục Vệ Quốc lại nói:

“Cháu muốn mở một nhà máy ô tô có tiêu chí của nhà nước .”

Có nghĩa là lấy danh nghĩa quốc gia để sáng tạo ra những chiếc xe, xây dựng nhãn hiệu xe riêng của nhà nước.

Tần Chung Nguyên lúc này còn không biết ngày sau việc kinh doanh cá nhân sẽ trở thành hợp lý hoá.

Nghe thấy cháu mình nói là nhà nước kinh doanh mới buông lỏng mày đang nhăn lại.

“Cháu có nắm chắc không?”

Người trẻ tuổi luôn có mộng tưởng của mình, Tần Chung Nguyên sẽ không đi can thiệp, chỉ có thể ở lúc hắn đi sai đường trở thành người dẫn đường đúng đắn cho hắn.

“Vâng ạ,”

Trong không khí vang lên một tiếng than nhẹ, Tần Chung Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Hai người lại tiếp tục đi về phía trước.

Gặp được người quen thuộc, Tần Chung Nguyên lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt trước mặt người khác, chỉ có khi nhắc tới Lục Vệ Quốc bên cạnh, ông mới khó được cười ha hả nói mấy câu.

Tùy tiện đi dạo một vòng, lúc trở về đã gần 9 giờ.

Lục Vệ Quốc có thói quen sạch sẽ, cầm bộ quần áo vào phòng tắm rửa một lần nữa rồi mới về phòng ngủ.

Lúc này Lý Tĩnh bị nóng nên tỉnh lại, cô kinh ngạc mở mắt ra mơ hồ hỏi hắn:

“Anh đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, cùng với ông nội đi ra ngoài đi dạo.”

Lục Vệ Quốc đi đến mở cửa sổ ra, cửa sổ ở Tần gia cố ý gắn một tầng vải mỏng, ngày mùa hè dùng nó để ngăn trở muỗi ở bên ngoài bay vào rất tốt.

Cửa sổ vừa mở ra, gió đêm chậm rãi thổi vào, Lý Tĩnh cảm thấy hô hấp đều nhẹ nhàng không ít.

Nơi cô nằm đã là nóng hầm hập, cô chỉ có thể thay đổi thành nằm nghiêng hướng vào bên trong, sự thật chứng minh, lúc mang thai em bé thì càng sợ nóng hơn so với trước kia.

Trên bàn có một cái quạt, Lục Vệ Quốc thuận tay nhặt lên đặt ở trên giường.

Nằm xuống giường xong, lúc này Lục Vệ Quốc mới nâng tay lên nhẹ nhàng quạt cho cô.

Lý Tĩnh thoải mái mà híp mắt lại, hai vợ chồng gần nửa năm mới thấy mặt, nằm tâm sự một hồi lâu.

Chờ cô cảm thấy mát mẻ hơn, Lục Vệ Quốc ở trong ánh mắt cổ vũ của Lý Tĩnh, duỗi tay chạm vào bụng cô.

Đêm nay đứa bé trong bụng so với dĩ vãng ở bất luận thời điểm gì cũng đều an tĩnh hơn.

Chính cô đều cảm thấy kinh ngạc, dĩ vãng vào lúc này đứa bé đã sớm lăn lộn trong bụng rồi.

Sau một lúc lâu, vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Lục Vệ Quốc mới nhấp môi thu hồi tay về.

Lý Tĩnh phụt cười một tiếng, nói có khả năng con đã ngủ rồi.

Lục Vệ Quốc trầm mặc, hắn cầm lấy cây quạt tiếp tục quạt cho cô.

Đứa bé không nghich ngợm cũng có chỗ tốt tỷ như Lý Tĩnh có thể an tĩnh mà ngủ một giấc, đúng là hiếm có.

Lúc trước thời điểm Lý Tĩnh dọn xuống ở dưới tầng một, liền đổi thành chiếc giường có độ rộng mà hai người nằm đều thừa chỗ.

Buổi tối này hai vợ chồng đều ngủ thật sự thoải mái.

Ngày hôm sau tỉnh lại, người một nhà khó được đầy đủ ở bên nhau ăn một bữa cơm, dì Phương phát hiện tinh thần mỗi người đều tốt hơn hơn nhiều so với trước kia.

Tần Chung Nguyên:

“Hôm nay tôi muốn ăn thanh đạm một chút, dì Phương, cho tôi một bát cháo trắng với hai cái bánh bao là được.”

“Vâng ạ!”

Dì Phương dứt khoát bưng toàn bộ nồi đi ra, dì nấu lượng cháo cũng nhiều.

Tần Chung Nguyên ăn uống không tốt, một là bởi vì thời tiết nóng bức; hai là bởi vì ngày hôm qua dì Phương làm hai món thịt, đại bộ phận đều vào trong bụngTần Chung Nguyên, hiện tại ông còn không có tiêu hóa xong đâu.

Dì Phương còn rất tri kỷ múc một đĩa dưa muối nhỏ, mùa đông củ cải nhiều, cắt thành miếng nhỏ lại lấy muối đi ướp, mấy tháng sau vớt ra rửa sạch sẽ, củ cải vừa giòn vừa thơm, ăn với cơm cũng rất ngon.

Một mình Tần Chung Nguyên liền múc một muỗng to,

Lục Vệ Quốc gắp cho vợ xong rồi mới gắp cho chính mình,

Tần Chung Nguyên hỏi hắn hôm nay đi làm gì.

Lục Vệ Quốc trả lời:

“Cháu định nghỉ ngơi hai ngày đã ạ,”

Tần Chung Nguyên:

“Ừ, gặp khó khăn gì có thể hỏi Phương Nghị một chút, phương diện xử lý nhân tình hắn vẫn là có thể làm tốt.”

Lục Vệ Quốc gật đầu đáp ứng với ông.

Cơm nước xong, nghĩ đến việc Lục Vệ Quốc ở nhà, Tần Chung Nguyên do dự mãi, nếu không phải trong bộ đội có nhiều việc thì ông thật sự rất muốn ở nhà.

Chắp tay sau lưng đi một vòng quanh sân luyện binh, lại bắt được mấy cái đội viên không đủ tiêu chuẩn, Tần Chung Nguyên cũng không giống như thường ngày trực tiếp mở miệng mắng người.

Ở trong ánh mắt hoảng sợ của đội viên, ông nhẹ giọng đưa ra mấy cái kiến nghị, sau lưng đội viên lúc ấy đều chảy ra mồ hôi lạnh.

Một bên ông Tôn ‘ quơ chân múa tay ’, trong miệng còn đang mắng người, ông thuần túy là một phiên bản khác của Tần Chung Nguyên.

Mắng xong, ông Tôn hung hăng uống lên nửa ly nước sôi để nguội, ông đi đến bên người Tần Chung Nguyên than một tiếng, “Thời tiết này khi nào có thể tốt đây? Nhìn tôi cũng phiền muộn rồi.”

Nói sau một lúc lâu không nghe thấy ông Tần trả lời, ông Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông Tần.

Vừa lúc có một đội viên đi tới, căng da đầu hỏi Tần Chung Nguyên một ít vấn đề cơ sở.

Ông Tôn theo bản năng lùi về sau hai bước, nghĩ thầm ông bạn già của ông khả năng muốn bắt đầu mắng chửi người.

Kết quả đâu, Tần Chung Nguyên thế nhưng vì đội viên cẩn thận mà giảng giải một lần.