Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 63.2: Làm nũng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc tự nhiên cầm cây quạt lên, một bàn tay đặt nhẹ lên eo cô, một bàn tay nhẹ nhàng quạt cho cô.

Lý Tĩnh thoải mái mà nheo lại đôi mắt, cường chống tinh thần hỏi hắn có phải buổi chiều sẽ đi qua nhà ông bà hay không.

Lục Vệ Quốc, “Ừ, chờ em tỉnh ngủ thì chúng ta sẽ đi.”

Lý Tĩnh vốn đang miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ, nghe hắn nói như vậy thì toàn thân thả lỏng, không đến hai phút liền ngủ say.

Đôi mắt màu đen của Lục Vệ Quốc dừng ở trên mặt cô, rồi dần chuyển qua bụng, cứ nhìn như vậy, cuối cùng cái tay đang dừng ở trên eo cô chuyển xuống nhẹ nhàng sờ sờ lên bụng cô.

Đứa bé trong bụng động hai cái, sau đó khả năng là cảm nhận được hơi thở xa lạ nên an tĩnh lại.

Động tác của Lục Vệ Quốc từ mới lạ đến tự nhiên quen thuộc, đương nhiên trong nháy mắt hắn cũng cảm nhận được động tác của đứa bé, hắn ý đồ thay đổi vài cái vị trí để vuốt ve nhưng đứa bé vẫn luôn bất động……

……

Trở lại địa phương quen thuộc, Lý Tĩnh nhìn chằm chằm sân một hồi lâu, cô chớp chớp mắt, giờ này hết thảy mọi thứ đều thay đổi, nhưng phảng phất cái gì cũng chưa biến đổi.

Lục Vệ Quốc nhìn vào trong cảm thấy khả năng bọn họ đều ở nhà, quay sang hỏi cô: “Đi vào sao?”

Lý Tĩnh, “Vâng ạ”

Bây giờ cuộc sống của cô rất tốt, ông ngoại bà ngoại cũng trở về nhà, đây chính là những điều tốt đẹp nhất mà ông trời đã ban ân cho họ.

Những người mà học trò ông bà Lý gọi đến tốc độ thu dọn rất nhanh, đêm qua là có thể vào nhà ở. Tào Đông còn tìm cái cớ là nhà ở đã lâu không có người ở, muốn mời bọn họ qua nhà mình ở mấy hôm, nhưng bị ông bà Lý từ chối.

Lúc này bà Lý dọn một chậu quần áo bưng ra để giặt, bà nghĩ đến nhà chồng của cháu gái, thì dù sao quần áo cũng phải sạch sẽ chỉnh tề.

Bỗng nhiên bà thoáng nhìn thấy cô gái bên cạnh cháu rể thì cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, kích động đến mức đôi mắt đều không nháy mắt một chút nào.

Thẳng đến khi nghe thấy cô gái đang mang bầu nghẹn ngào kêu một tiếng, “Bà ngoại,”

Một năm này Lý Tĩnh biến hóa không nhỏ, được chăm sóc hồng hào trắng nõn, hơn nữa vì đang mang thai nên mượt mà không ít, chỉ là vòng eo kia nhìn vẫn mảnh khảnh như cũ.

Bà Lý kích động đến mức cái chậu trên tay cũng cầm không chắc, giọng nói run run hỏi:

“Tiểu Tĩnh? Là Tiểu Tĩnh sao?”

Đôi mắt Lý Tĩnh đỏ lên, “Bà ngoại, là cháu, cháu là Tiểu Tĩnh.”

Cửa sân còn không có mở ra, Lý Tĩnh nâng bụng to lại gần, một lát đều chờ không được.

Lục Vệ Quốc đưa tay ra mở cửa, đi theo sát phía sau để tránh cho cô khỏi ngã.

Bà Lý quần áo cũng không giặt nữa, buông chậu quần áo xuống đất, khóe mắt chỉ một chút liền đã ướt.

Bụng Lý Tĩnh đã lớn hơn tám tháng, khoảng cách giữa hai người càng gần càng dễ thấy được, bà Lý a một tiếng, vội vàng nhở cô cẩn thận chút.

……

Trong phòng khách, bà Lý nắm chặt tay cháu gái, liền sợ trong nháy mắt cô đã không thấy tăm hơi. Ông Lý làm bộ dáng uống trà, ánh mắt lại thời khắc dao động trên người cháu gái cùng với vợ mình.

Bà Lý đánh giá Lý Tĩnh từ trên xuống dưới, từ trong miệng người khác nghe tới rốt cuộc không an tâm bằng chính mình tận mắt nhìn thấy.

Lý Tĩnh tuy bị đứa bé lăn lộn dẫn đến gầy ốm không ít, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, ngày mùa hè cô mặc một cái áo rộng màu trắng, bên ngoài mặc chính là áo khoác mỏng của Lục Vệ Quốc, có thể nhìn ra dáng người của cô rất dễ dàng. Bà Lý duỗi tay ra nhẹ nhàng nhéo nhéo lên cánh tay cô, mềm mại, không đυ.ng phải xương cốt bên trong, nói rõ cô vẫn là có béo lên, lúc này bà mới yên tâm.

Hai mươi phút sau, bà Lý lúc này mới nhận thấy được cháu rể cũng ở đâu, bà lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi hỏi hắn:

“Không phải chúng ta đã nói ngày mai liền đến nhà cháu sao? Như thế nào hôm nay lại chạy tới đây?”

Lúc nói chuyện, bà Lý còn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tóc Lý Tĩnh, tựa như khi còn nhỏ vậy.

Lý Tĩnh ôm tay bà ngoại, nghe hương vị quen thuộc trên người bà, thoải mái mà nhắm mắt lại.

Lúc này Lục Vệ Quốc mới đem rượu đưa cho ông Lý, vừa trả lời: “Cũng không có việc gì ạ, chỉ là Tiểu Tĩnh nhớ hai người, nếu ông bà muốn đến nhà, chúng cháu lúc nào cũng rảnh ạ.”

Bà Lý nghe được là cháu gái muốn đến, trong lòng bà cảm thấy ấm áp, lại cúi đầu hỏi Lý Tĩnh muốn ăn cái gì, đứa bé được mấy tháng, thân thể có vất vả hay không.

Bà ngoại là thật sự yêu thương cô, nhìn thấy cô, vệc đầu tiên hỏi đến không phải là đứa bé mà là quan tâm cháu gái, cuối cùng ánh mắt bà mới dừng lại trên bụng cô.

Người phụ nữ ở thôn Hoa Thụ bị tra tấn đến mức gầy trơ xương vào một năm trước, hiện tại giống như là cô gái chưa lớn, chỉ biết làm nũng trong lòng ngực người lớn trong nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »