Chương 65.1

Edit + Beta: Moonmimi

Khoảng cách cửa sổ không đến 1 mét là một chiếc giường đôi, khăn trải giường màu đỏ, chăn cũng màu đỏ, chăn trên giường được gấp chỉnh tề, hai cái gối đặt song song với nhau, nhìn rất vui mắt.

Chỗ đầu giường còn đặt một chiếc bàn nhỏ có chiều cao gần bằng giường, mặt trên để mấy quyển sách, trong đó có một quyển mở ra, trang sách bị gió thổi đến xôn xao rung động, bên cạnh sách là một cái cốc tráng men……

Đối diện cửa là một cái tủ quần áo, Lý Tĩnh vừa vào cửa liền đi tìm quần áo thoải mái để thay, bà Lý liếc mắt xem xét, a, nơi này 70-80% quần áo đều là của cháu gái.

Chờ đến lúc Lý Tĩnh thay quần áo xong một lần nữa từ bên ngoài tiến vào, bà Lý đã đem bố cục phòng này quan sát gần xong rồi.

Hồi tưởng đến thời điểm cháu rể dậy sớm tới đón Tiểu Tĩnh, ý cười hạnh phúc trên mặt Tiểu Tĩnh không giống làm bộ, còn có ánh mắt Vệ Quốc như có như không luôn chú ý trên người cháu gái, lúc này bà Lý mới chân chính nhẹ nhàng thở ra.

Bà cũng coi như yên tâm, dời đi tầm mắt, ánh mắt bà Lý một lần nữa dừng trên người cháu gái, bà cầm lấy cái cốc tráng men trên bàn ở đầu giường hỏi cô muốn uống nước ấm hay không.

Lý Tĩnh nói không cần, lôi kéo bà ngồi xuống trò chuyện.

Chờ yên lòng cháu gái rồi, bà bắt đầu quan tâm đến đứa bé xếp ở vị trí thứ hai trong lòng mình.

Bà Lý không phải không thích trẻ con, mà vì nếu so sánh với nhau, một đứa bé còn không có ra đời, không có tên họ không thể nào quan trọng bằng cháu gái bọn họ nhìn lớn lên được.

Bà Lý vui tươi hớn hở mà sờ sờ bụng cô, cảm giác được em bé bên trong đang động, biểu tình trên mặt bà tức khắc trở nên ôn hòa, còn nói đứa nhỏ này nghịch ngợm thật.

Lý Tĩnh túm cái gối lót ở sau thắt lưng, nói còn không phải như vậy sao?

Một giây trước còn không có đem đứa bé trong bụng đặt ở trong lòng, giờ khắc này tâm can bà Lý đều run lên khi nghĩ đến về sau có một đứa bé trắng nõn đáng yêu sẽ kêu bà là bà cố ngoại.

Lúc này trái tim bà liền mềm mại đến không được.

Còn bé con còn chưa ra đời nhưng địa vị ở trong lòng bà Lý đã tăng lên vùn vụt.

Tươi cười nơi khóe miệng bà đều dấu không được.

Mọi người ăn bữa cơm này xem như hai người chân chính kết hôn.

Giờ Tần Chung Nguyên ngoài người bạn già là ông Tôn, lại kết bạn thêm một người bạn nữa, đó chính là ông Lý, còn đừng nói, giá trị quan của hai người bọn họ đúng là rất hợp nhau.

Liền tính không có tầng quan hệ thông gia này, nếu là bọn họ nhận thức nhau, nói không chừng cũng là những người bạn có tiếng nói chung.

Huống chi có tầng quan hệ này, hai người bọn họ lui tới càng thường xuyên hơn.

Vì thế sau này vào một ngày nào đó chờ ông Tôn phát hiện ông bạn mình thường xuyên không thấy bóng người, mới nhận ra lão già này ngầm kết bạn cùng người khác sau lưng ông.

Ba cái ông lão ngồi với nhau, thật là vô cùng náo nhiệt.

Ngày hôm sau là ngày Tần Chung Nguyên nghỉ ngơi, ông lơ đãng hỏi Lục Vệ Quốc một câu: Công việc thế nào rồi?

Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ cười, muốn làm cũng không phải hiện tại làm, hoàn cảnh không cho phép, lúc này mới qua mấy tháng a, sớm nhất cũng phải chờ đến mùa đông qua đi, đến mùa xuân năm sau, gió xuân thổi qua mặt đất mới là thời điểm thích hợp nhất.

Hiện tại hắn nhiều lắm là chuẩn bị trước, tìm xem địa điểm xây dựng xưởng, suy xét các hạng mục công việc cụ thể.

Hắn còn nói đùa với Tần Chung Nguyên, mấy tháng này liền nhờ Tần Chung Nguyên nuôi hắn.

Tần Chung Nguyên vừa nghe hắn nói như vậy thì không còn lo lắng nữa.

Nuôi dưỡngcháu mình chính là nguyện vọng trong vài thập niên của ông, bị hắn trêu đùa như vậy, cục đá chặn ở trong lòng nháy mắt liền biến mất.

Cháu ông là người có năng lực, liền tính làm không được, ông cố gắng thêm ít năm nữa, tiền tài tích lũy được cũng đủ hắn an an ổn ổn trôi qua cả đời.

Dì Phương nghe Tần Chung Nguyên nói mấy ngày nay nấu thêm cơm, mua nhiều thêm chút thịt còn không hiểu ra sao.

Dì hoài nghi mà nhìn về phía Lục Vệ Quốc, mấy ngày nay bữa nào không nấu thịt, bữa nào không nấu thêm cơm.

Lục Vệ Quốc nắm tay để ở bên môi khụ khụ, nói:

“Dì Phương, dì liền nghe theo ông nội đi, đúng rồi, buổi tối mua thêm con cá đi, dì làm cá chua ngọt cháu rất thích ăn.”

Dì Phương vừa nghe liền vui tươi hớn hở, còn nghi hoặc cái gì nữa, đi mua cá thôi.

Tần Chung Nguyên bắt đầu từ ngày này lại tìm được lạc thú rồi, cả ngày đều vui tươi hớn hở.

Những binh lính bị ông Tần áp chế hồi lâu giờ bỗng nhiên thấy gương mặt tươi cười của ông, tức khắc giống như thấy quỷ, thân mình đứng thẳng tắp, sợ ông lại ra chiêu làm khó bọn họ, bất quá may mắn là không có.

Người ở bên ngoài xem ra, cuộc sống của Lục Vệ Quốc trôi qua thật sự là nhàn nhã.

Ban ngày cùng vợ đi tản bộ, đến lúc ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống thì tránh ở trong phòng đọc sách, buổi tối mỗi ngày lại đi sân luyện binh đón ông nội về nhà.

Người sớm đã bị Tần Chung Nguyên chào hỏi qua, đều chuẩn bị tốt vị trí để cho cháu trai ông Tần đến rèn luyện, kết quả đâu?

Nửa năm rồi cũng không thấy hắn tới tìm người.

Tần Chung Nguyên bưng cốc tráng men chầm chậm mà uống trà, nghe Phương Nghị hỏi ông cái kia vị trí còn cần giữ lại hay không.

Tần Chung Nguyên uống một miếng trà rồi buông cái cốc xuống, ngẩng đầu nói:

“Không cần giữ lại vị trí đó nữa, nói với cậu ta nếu xem trọng người phía dưới nào thì để họ đến đó rèn luyện là được.”

Trong lòng Phương Nghị không hiểu ra sao, trên mặt lại nhìn không ra tới, anh ta nói:

“Ông chủ, Vệ Quốc đã có chút thời gian……”

Nhàn lâu lắm,

Người hàng năm bận rộn như anh ta, đều đã vài lần có ý đồ tìm cái thời gian nghỉ ngơi một hồi, thấy Lục Vệ Quốc nhàn như vậy, thật là ghen ghét đến mức chua răng.

Tần Chung Nguyên nói:

“Trong lòng Vệ Quốc nắm chắc đâu, hắn thích làm gì liền làm cái đó, ta liền không thúc giục hắn.”

Răng hàm Phương Nghị lại càng chua xót.