Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 66.2: Sinh con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Nơi này đại bộ phận điều kiện thiết bị là vì phục vụ quân nhân, những người sinh sản ở đây chủ yếu là vợ của quân nhân.

Bà Lý nghe tiếng hô áp lực đau đớn của cháu gái, đau lòng đến mức đôi mắt đều đỏ lên, nhưng bà biết đây là việc mà người phụ nữ cần thiết phải trải qua, bà cũng không thể ngăn cản được.

Cháu gái đã đau đớn khó chịu như vậy, bà không thể gây thêm phiền toái.

Sau khi vỡ nước ối, Lý Tĩnh được đưa vào phòng sinh.

Lục Vệ Quốc còn không có bước vào theo đã bị người cản lại.

Đoàn người vô thố mà chờ đợi ở bên ngoài,

Đồng hồ lại chuyển động từng vòng,

May mắn đứa nhỏ này thường nghịch ngợm ở trong bụng mẹ nhưng tới thời điểm sinh ra lại không làm khó mẹ ruột.

Lý Tĩnh đau đến mức sắc mặt dữ tợn, sau đó chỉ cảm thấy dưới thân có gì đó chui ra……

Lúc sinh xong, Lý Tĩnh mệt mỏi nằm ở trên giường, tóc đều bị mồ hôi làm ướt, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ.

Người bên ngoài bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, như là xuyên thấu qua từng tầng mây, đập thật mạnh ở trong lòng bọn họ.

Một sinh mệnh mới ra đời, mọi người đều nhịn không được kích động lên.

Bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng sinh đã bị ba ông bà đi đến vây quanh.

Biết được sản phụ không có việc gì, bọn họ mới xem như chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vì thế lúc này tầm mắt liền chuyển hướng về phía em bé mới sinh ra.

Chỗ em bé cần thiết có người đi theo, Lục Vệ Quốc cùng ba ông bà thương lượng với nhau, để cho bọn họ đi nhìn đứa bé, còn hắn ở lại đây với Lý Tĩnh.

Bà Lý đem cà mèn đựng canh gà đen đưa cho Lục Vệ Quốc, nhìn kỹ thấy cháu gái chỉ là mệt quá nên ngủ thϊếp đi, lúc này mới yên tâm đi theo ông Lý cùng Tần Chung Nguyên đi xem đứa bé.

Mà dì Phương sau khi xem xong đứa bé liền đi về nhà nấu cơm cho mọi người.

Đứa bé là bé trai, thời điểm sinh gào khóc rất to.

Vừa thấy liền biết sau này lớn lên sẽ rất nghịch ngợm.

Tần Chung Nguyên nhìn khuôn mặt đỏ rực như khỉ con của chắt trai, thì trong lòng đã cân nhắc về sau sẽ dạy cháu trai học tập bản lĩnh của ông.

Lúc Lý Tĩnh tỉnh lại là nửa giờ sau, mơ mơ màng màng cảm thấy dưới thân còn có một chút không khoẻ, bụng lại không còn loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này nữa.

Sinh con một lần, quả thực là ký ức khắc sâu.

“Em có đói bụng không? Có khát hay không ?”

Cô vừa tỉnh lại, Lục Vệ Quốc lập tức liền chú ý đến.

Môi Lý Tĩnh đã khôi phục chút huyết sắc, nhưng vẫn còn khô, bởi vì mất nước nên cánh môi hơi nứt nẻ.

Lục Vệ Quốc đỡ cô lên để uống nước ấm, người trong lòng ngực cố gắng nâng mắt nhìn khắp nơi, rõ ràng là đang tìm người.

Canh gà đen canh vẫn còn nóng, trước khi sinh không kịp ăn uống, nhưng hiện tại uống thật ra rất thích hợp.

Lục Vệ Quốc vừa đút cho cô vừa nói:

“Có ông ngoại bà ngoại bọn họ đi theo con rồi, đợi lát nữa sẽ ôm con lại đây.”

Lý Tĩnh mệt mỏi chớp chớp mắt tỏ vẻ đã biết, nhưng vẫn là trông mòn con mắt.

Dùng hết sức lực thậm chí là sinh mệnh để sinh con ra, không có người nào sẽ yêu thương đứa bé này hơn cô.

Lý Tĩnh uống lên vài miếng mới tạm hòa hoãn cảm giác đói khát trong bụng, cô hỏi Lục Vệ Quốc,:

“Bé trai hay là bé gái vậy ạ?”

Động tác trên tay Lục Vệ Quốc dừng một chút, gương mặt nghiêm túc môi mím lại.

Tâm tư của Lý Tĩnh không ở đây, nên tự nhiên không chú ý đến, bởi vì giờ phút này bà Lý đã ôm em bé được bọc lại bằng cái chăn nhỏ đi vào phòng.

Trên gương mặt già nua của ba ông bà đều tràn đầy ý cười, bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đứa bé, ánh mắt từ ái, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời này đưa đến trước mặt bé.

Là đứa bé đã nằm trong bụng mẹ mười tháng, có quan hệ huyết thống thân mật nhất.

Đứa bé vừa tiến vào, trong nháy mắt Lý Tĩnh liền ngẩng đầu lên.

Bà Lý cười tủm tỉm, bước chân cũng là chậm rì rì, bà nhẹ giọng hỏi cô: “Cháu đã tỉnh rồi à?”

Ánh mắt Lý Tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm em bé trong lòng bà, trông mòn con mắt.

“Nào, nhìn xem chắt trai đáng yêu của bà này, nhìn rất giống Vệ Quốc.”

Bà Lý vừa nói, vừa thật cẩn thận đi đến bên mép giường, sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong lòng.

Lục Vệ Quốc buông cà mèn xuống, yên lặng ngẩng đầu lên, nguyên lai là bé trai a, khó trách nghịch ngợm như vậy, còn vội vàng ra đời như thế.

Bởi vì đứa bé bỗng nhiên sốt ruột sinh ra, làm hắn vẫn luôn khẩn trương, quần áo còn ướt mồ hôi dính ở phía sau lưng, gió thổi qua là cảm thấy lạnh thấu tim.

Tần Chung Nguyên vui tươi hớn hở đến mức mắt híp lại, nghe bà nói đứa bé giống Lục Vệ Quốc thì càng vui vẻ.

Trước kia ông đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cháu trai, cũng hoàn toàn không biết Lục Vệ Quốc vừa sinh ra trông như thế nào, giờ chắt trai lớn lên giống cháu trai thì tình thương yêu của ông tức khắc có không gian phát huy rồi.

Bà Lý nhẹ nhàng đặt em bé ở phía bên kia giường, cẩn thận nhìn động tĩnh của đứa bé, thấy bé chỉ là giật giật môi nhỏ, đôi tay đang cứng đờ mới chậm rãi buông ra.

“Nhìn xem có giống Vệ Quốc hay không?"

Ý cười từ ái trong ánh mắt bà Lý đều sắp tràn ra ngoài.

Lý Tĩnh hiện giờ đang ở tư thế nằm, mặt con chỉ cách cô một tầng chăn đệm, dưới sự hỗ trợ của Lục Vệ Quốc, cô mới chậm rãi ngồi dậy.

Cô cho rằng mình sẽ nhìn thấy một đứa bé trắng nõn hồng hào, Nhưng khi thấy đứa bé đỏ rực như khỉ con thì khiến cô sửng sốt một chút.

Lục Vệ Quốc: Giống hắn chỗ nào vậy?

Da đứa bé vừa đỏ vừa nhăn, cái nhăn mày kia, giống như là người ở tuổi như Tần Chung Nguyên mới có thể nhăn ra được.

Lời nói đã tới bên miệng rồi, nhưng ngay sau đó Lý Tĩnh thấy con vô ý thức mà bẹp môi nhỏ một chút, trong lòng tức khắc mềm mại.

Hiện tại đứa bé khó coi thì thế nào, cô cùng chồng mình cũng không xấu, nói không chừng về sau sẽ đẹp trở lại.

Bà Lý chú ý tới bọn họ trong nháy mắt chần chờ, ánh mắt nửa khắc cũng không rời con khỉ nhỏ, tình thương giống như nước sắp tràn ra vậy, bà giải thích:

“Trẻ em mới sinh ra đều là như vậy, về sau thì tốt rồi.”

Bà Lý là người có kinh nghiệm, Lý Tĩnh xem như tin lời bà, cô vươn ngón trỏ muốn chạm vào khuôn mặt của con, nhưng lại sợ làm con bị thương, đưa tay đến gần gương mặt của con khỉ nhỏ lại rụt trở về.

Ba người lớn trong nhà đem chắt trai này giống như là bảo bối mà canh chừng, Lục Vệ Quốc đã bị bọn họ bài trừ ra ngoài.

Khóe miệng Lục Vệ Quốc khẽ nhếch lên, đứng ở phía sau ba người, lúc ánh mắt chạm đến em bé nho nhỏ trong tã lót, tim hắn cũng mạc danh mềm mại theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »