Chương 67.1: Đặt tên

Edit + Beta: Moonmimi

Có sự tồn tại của đứa bé, địa vị của Lục Vệ Quốc trong nhà giảm xuống thẳng tắp.

Thời điểm Lý Tĩnh mang thai, dì Phương đã đem thân thể của cô điều trị rất tốt, cho nên một ngày sau khi cô sinh con xong liền có thể xuống giường. Qua mấy ngày kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì bọn họ lại thu thập đồ vật để về nhà.

Đứa bé một ngày so với một ngày càng đẹp hơn, sự yêu thích trong lòng ba ông bà cũng ngày càng nhiều hơn.

Tên ở nhà của bé con là Mãn Mãn, ngụ ý là ký thác tràn đầy chúc phúc của cả nhà đối với bé , hy vọng sau này hết thảy mọi việc của bé đều vừa lòng viên mãn.

Dĩ vãng ông bà Lý là hai ba ngày tới một lần, đứa bé vừa sinh ra thì bọn họ cơ hồ liền ở tại Tần gia.

Ông Lý cả ngày nhàn rỗi ở Tần gia, không có việc gì làm liền chơi đùa với bé con, khiến cho người đi làm một tuần chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày hoặc nửa ngày như Tần Chung Nguyên ghen ghét vài lần.

Bất quá nghĩ đến cháu trai về sau là cùng họ với ông, ông lại cảm thấy kiêu ngạo.

Vì đặt tên trên hộ khẩu cho con, Lục Vệ Quốc còn cố ý đi sửa lại họ, nếu không phải con trai là phải cùng họ với hắn, hắn thật đúng là đã quên việc này.

Bất quá việc này chỉ cần một câu, trên hộ khẩu Lục Vệ Quốc liền biến thành Tần Vệ Quốc.

Ngay từ đầu đổi cái họ đúng là có chút không được tự nhiên, nhưng gọi nhiều thì cũng thành thói quen.

Người lớn trong nhà nhiều thì việc đặt tên cho đứa bé cũng là một vấn đề lớn, người này vừa lòng thì người khác không hài lòng.

Ông Lý lấy cớ là: Đứa bé đã họ Tần, tên nên để ông đặt.

Tần Chung Nguyên tức giận đến mức trừng mắt, ông phản bác nói đây là ngụy biện, đứa bé về sau là cho Tần gia bọn họ nối dõi tông đường, không họ Tần chẳng lẽ còn họ Lý?

Tình hữu nghị của người già chính là ‘ yếu ớt" như vậy, chỉ có một chắt trai nên ở việc đặt tên cho đứa bé, cả hai người đều kiên trì không lùi bước.

Bọn họ ồn ào đến lợi hại, kỳ thật đáy lòng đều rất cao hứng, vì đặt tên cho đứa bé, đều là bắt nguồn từ tình yêu thương của bọn họ đối với bé con.

Vì không bị lan đến, Lục Vệ Quốc rót cốc nước ấm rồi nhanh chóng đi về phòng mình.

Trong phòng, Lý Tĩnh lót gối sau eo dựa vào tường, ánh mắt ôn nhu mà nhìn bé con càng ngày càng trắng nõn, tình thương của mẹ đều tràn ra.

Lục Vệ Quốc đẩy cửa tiến vào, cô cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.

Đúng vậy, địa vị của Lục Vệ Quốc thật đúng là đã giảm xuống.

“Con ngủ rồi à?”

Câu hỏi này của Lục Vệ Quốc tương đối vô nghĩa.

Con trai hắn mỗi ngày trừ bỏ ngủ vẫn là ngủ.

“Vâng ạ,”

Khóe miệng Lý Tĩnh khẽ giơ lên.

Chứng kiến con mình một ngày so với một ngày càng trở nên trắng nõn mũm mĩm, những khổ cực lúc trước cô phải chịu dường như đều không tính là gì.

Muốn nói đôi mắt của người lớn trong nhà đúng là rất tinh tường, màu đỏ trên da của bé con dần rút đi, đột nhiên nhìn lại thì thấy diện mạo của con thật đúng là có vài phần tương tự với Lục Vệ Quốc , Lý Tĩnh một ngày có bốn năm giờ đều là nhìn chằm chằm vào con mình, chính vì vậy cô mới phát hiện điểm này.

Lục Vệ Quốc đã quen việc cô một khi rảnh sẽ nhìn chằm chằm vào con trai, nhìn không chớp mắt, dịu dàng trong mắt đều sắp tràn ra.

Hắn rót ly trà, đợi cho nguội rồi đưa cho cô, đôi mắt thoáng nhìn vào quyển sách bên cạnh, hỏi cô có phải xem xong rồi hay không.

Trong khoảng thời gian này bận rộn việc của bé con, đã có một khoảng thời gian Lục Vệ Quốc không đi tìm sách.

Lý Tĩnh tiếp nhận trà trong tay hắn, nghe vậy sửng sốt một chút, nói,

“Còn có hai trang nữa, đêm nay là em có thể xem xong rồi.”

Lục Vệ Quốc nói tốt, hắn cân nhắc ngày mai hoặc là ngày kia lại đi tìm sách khác.

Đề tài dừng lại ở đây, ánh mắt hai vợ chồng đều dừng ở trên người con trai, bé con nho nhỏ, vô ưu vô lự mà ngủ say, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngực nhỏ bé nhẹ nhàng phập phồng, nhìn vào khiến cho tâm can mềm nhũn.

Kỳ thật đứa nhỏ này trừ bỏ lúc mới sinh ra sẽ gào khóc.

Mấy ngày nay hoàn toàn nhìn không ra đây chính là đứa bé lăn lộn nghịch ngợm ở trong bụng mẹ ruột, bé con an an tĩnh tĩnh mà ngủ, chỉ có khi đói bụng hoặc là đi vệ sinh thì mới không tránh được sẽ khóc một lát.

Nếu so sánh thì, yêu thích của Lục Vệ Quốc đối với Mãn Mãn vẫn là tương đối hàm súc, người một nhà đều cưng chiều bé con, thì cũng phải có một người giả làm người xấu, bằng không đứa bé bị cưng chiều thành ăn chơi trác táng làm sao bây giờ.

Lý Tĩnh mãn tâm mã nhãn đều ở trên người con trai, hoàn toàn không phát hiện chồng mình ở trước mặt con đều là nhàn nhạt, hiếm khi nhìn thấy gương mặt tươi cười.

Có chắt trai nên mỗi khi Tần Chung Nguyên đi đường đều giống như gió cuốn vậy, cả ngày đều vui tươi hớn hở, có khi nhìn thấy trẻ em trong khu đều có thể từ ái mà cười ra tiếng.

Nhưng vì hàng năm ông đều nghiêm mặt, nên lúc cười đều sắp đem mấy đứa trẻ dọa khóc.

Năm trước Tần Chung Nguyên nhận về cháu trai cũng không làm tiệc rượu, ở trong vòng chỉ khơi dậy một tầng bọt nước nho nhỏ.

Hiện tại chắt trai sinh ra chưa đến nửa tháng, ông đã bắt đầu cân nhắc nên tổ chức tiệc đầy tháng như thế nào, nên mời những người nào.