Chương 68:

Edit + Beta: Moonmimi

Tuy nói chỉ mời một ít người thân quen đến, làm mấy mâm cơm, nhưng dựa vào địa vị của Tần Chung Nguyên, người ông quen biết có thể là người đơn giản sao? Mãn Mãn liên tục thu được lễ vật thật đúng là một chút đều không ít.

Quần áo, vòng tay, giày con hổ thủ công…… Thậm chí còn có bao lì xì thật dày.

Đồ vật đưa tặng đều thể hiện sự chúc phúc đối với đứa bé, có thực dụng, cũng có đồ vật dùng để cất giữ.

Phương Nghị không phải là một người đàn ông tinh tế, nên chỉ cần tặng một cái bút máy cùng bao lì xì dày là được.

Anh ta thật sự rất thích Mãn Mãn, bình thường hay bớt thời giờ tới đây xem đứa bé, chạy đến thường xuyên hơn bất luận kẻ nào.

Thời điểm mọi người ăn ăn uống uống vô cùng náo nhiệt, Lý Tĩnh ôm bé con đi ra.

Bọn họ đều vui tươi hớn hở tiến lên đánh giá một phen, sau đó là khen bé con một hồi.

Bữa tiệc đầy tháng vô cùng náo nhiệt liền như vậy đi qua. Kết thúc bữa tiệc liền giao cho dì Phương cùng Phương Nghị.

Bận việc một ngày, mọi người đều mệt mỏi. Sau khi tiễn hết khách, bọn họ liền đi trở về Tần gia.

Đã đầy một tháng, khuôn mặt nhỏ của Mãn Mãn càng thêm trắng nõn, tay nhỏ duỗi ở không trung vung vẩy, trên người đều là mùi sữa, luôn miệng gọi y nha y nha, ba người lớn trong nhà đã nửa ngày không thấy bé con, giờ bế lên thì đó chính là: Ai u, tâm can bảo bối của ông/bà!

Rốt cuộc cũng lớn tuổi rồi, ba ông bà cố gắng chống đỡ tinh thần nhưng cơ thể thì đã mệt đến mức eo mỏi lưng đau.

Lục Vệ Quốc từ trong tay bọn họ tiếp nhận đứa bé, Tần Chung Nguyên cười trêu đùa với bé con một hồi, rồi mới lưu luyến mỗi bước đi vừa đấm eo trở về phòng.

Ông bà Lý tốt xấu gì còn ngồi xuống uống cốc nước ấm, sau khi đỡ mệt hơn một chút thì không yên tâm mà dặn dò hai câu, lúc này mới một trước một sau bước lên tầng về phòng mình.

Mãn Mãn trong lòng ngực Lục Vệ Quốc, không thể hoài nghi đã là bảo bối của cả nhà, địa vị không có biện pháp nào lay động, hắn vươn ngón tay ra ở trên gương mặt bé nhẹ nhàng chạm một cái, Mãn Mãn lại gọi y nha y nha một hồi nữa.

Lý Tĩnh bưng cốc nước ấm từ phòng bếp đi ra, nhìn chằm chằm ba người lớn trong nhà dần khuất bóng từ chỗ bậc thang lên tầng, lúc này mới nói:

“Ông bà lại không yên tâm về chúng ta ạ?”

Lục Vệ Quốc phát hiện khuôn mặt Mãn Mãn vừa mềm vừa mịn, nhịn không được lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thêm vài cái, hắn trêu ghẹo nói:

“Mãn Mãn chính là bảo bối trong lòng bọn họ”

Vì là bảo bối trong lòng, nên cho dù bọn họ làm được tốt, khả năng cũng sẽ cảm thấy bạc đãi bé con trong lòng ngực.

Lý Tĩnh nhẹ nhàng cười, tầm mắt dừng ở trên người bé con đang nằm trong lòng ngực hắn, ánh mắt dịu dàng.

Khả năng vì ban ngày bé con ngủ nhiều, dù trong bữa tiệc có ồn ào như vậy cũng không ảnh hưởng đến bé, cho nên giờ này đôi mắt đen bóng của bé vẫn tỉnh táo mở to, miệng còn liên tục gọi y nha y nha.

Lý Tĩnh uống xong nước cho đỡ khát, thì nhẹ giọng nói:

“Để em ôm con cho, anh đi tắm rửa trước đi.”

Lục Vệ Quốc để cô tắm rửa trước, còn hắn đi dỗ con trai ngủ rồi tắm sau.

Bé con không khóc không nháo, nhưng thấy bé có tinh thần như vậy liền biết dỗ không đến mười phút cũng sẽ không ngủ.

Lý Tĩnh ngửi hương vị trên người mình, một ngày này bận tới bận lui, thật vất vả mới hết thời gian ở cữ có thể tắm rửa bình thường, nên cô cũng không cự tuyệt.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, cảm giác dính dính trên người rốt cuộc cũng biến mất, Lý Tĩnh cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng không ít.

Trên đầu cô còn quấn khăn lông, dùng một bàn tay đỡ để tránh rớt xuống, lúc đẩy cửa đi vào thì Lục Vệ Quốc đã dỗ con trai đi ngủ.

Cô hạ giọng nói:

“Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”

Lục Vệ Quốc kiểm tra lại cái chăn, xác định sẽ không khiến bé con bị ngạt lúc này mới đứng dậy đi tắm rửa.

Lý Tĩnh liền ngồi ở mép giường nhìn con trai ngủ.

Lục Vệ Quốc tắm rửa xong đi ra, ánh mắt Lý Tĩnh mang theo yêu thương mà nhìn chằm chằm bé con đang ngủ ngon lành, lung tung nói một câu:

“Chờ con trai lớn hơn chút nữa, chúng ta lại sinh đứa nữa nhé.”

Bước chân Lục Vệ Quốc dừng một chút, khụ, vợ hắn khi nào lại mạnh dạn như vậy.

Nhận thấy được chính mình đã nói gì, Lý Tĩnh mới hoảng hốt phục hồi lại tỉnh táo, im lặng đối diện với tầm mắt của chồng, rồi vội vàng giải thích:

“Không phải, ý em là...”

“Anh biết,”

Lục Vệ Quốc dường như không có việc gì mà xoa tóc.

Trước không nói bọn họ, khả năng Tần Chung Nguyên cũng muốn có thêm nhiều cháu, liền nói đến thế hệ của Lục Vệ Quốc, cũng chỉ có một người là hắn, như vậy rất cô đơn.

Người già thường thích trong nhà náo nhiệt vô cùng.

Đại khái là Lý Tĩnh cũng có tư tưởng như vậy, nguyên nhân muốn đợi một thời gian nữa mới sinh đứa nữa, một là do con trai còn nhỏ, hai là bởi vì chính cô còn chưa quên được những thống khổ lúc sinh con, hiện tại còn có thể hồi tưởng đến cơn đau tê tâm liệt phế kia.

Lục Vệ Quốc lau tóc xong, sau khi cất khăn lông lại dường như không có việc gì mà nằm nghiêng ở phía bên ngoài giường.

Bé con là ngủ ở trên giường nhỏ, giường nhỏ chỉ dài không đến 1 mét, rộng nửa mét.

Lúc trước hai vợ chồng cảm thấy bé con ngủ trên giường bọn họ cũng được, bọn họ sẽ cẩn thận một chút.

Nhưng mấy người lớn trong nhà không tin, sợ bọn họ ngủ quên rồi đè lên con trai, nên nhìn chằm chằm bọn họ mua một cái giường nhỏ thời thượng đặt ở bên cạnh.

Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần cứng đờ người nằm ngủ, lo lắng xoay người sẽ đè lên người con.

Dựa theo tình hình trước mắt thì bé con ngủ ở trên giường nhỏ đối với hai bên đều tốt.

Nửa đêm con trai vừa khóc, Lục Vệ Quốc trực tiếp thức dậy xuống giường, đi hai bước đến bên giường nhỏ cong lưng bế con lên, xem là bé đi vệ sinh hay là đói bụng.

Nếu đi vệ sinh liền đổi tã, đói bụng thì trực tiếp bế lên đưa cho Lý Tĩnh vừa tỉnh do tiếng con khóc.

……

Cuộc sống không nhanh không chậm cứ trôi qua như vậy.

Từ lúc sinh ra đến mấy tháng sau này, cảm giác bé con trưởng thành rất nhanh.

Mãn Mãn ngày một lớn lên, khuôn mặt càng ngày càng trắng nõn đáng yêu, làm cho mấy người lớn trong nhà mê muội đến mức chân đều đi không được, mỗi ngày đều gọi bảo bối tới bảo bối đi.

Tần Chung Nguyên cùng ông Lý còn tương đối hàm súc một chút, chẳng qua ánh mắt cưng chiều kia đều sắp đem người nhấn chìm.