Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 70.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Tần Chung Nguyên thấy ông Lý không phản ứng mình, hừ một tiếng.

Dì Phương cầm bát đũa từ phòng bếp đi ra, không nhịn được cười một chút. Đúng là người già, càng nhiều tuổi càng trẻ con.

Ông Lý một chút cũng không khách khí mà ngồi xuống bên người bà Lý, quay đầu sang chơi đùa với Mãn Mãn đang ngồi trong lòng bà.

Mãn Mãn thập phần nể tình mà cười rộ lên. Lúc này gương mặt nghiêm túc của ông Lý rốt cuộc không giữ được.

Tần Chung Nguyên đang uống canh, nghe thấy chắt trai cười vui vẻ như vậy, nội tâm có chút ghen ghét, liền mắng ông Lý tay cũng chưa rửa đã chơi đùa với chắt trai của ông.

Bà Lý vừa nghe như vậy, ánh mắt khiển trách lập tức dừng ở trên người chồng bà.

Ông Lý ngượng ngùng cười, thành thành thật thật đi rửa tay.

Tình cảnh này, sau khi Mãn Mãn sinh ra liền thường xuyên phát sinh, người một nhà đều đã quen, sắc mặt không hề thay đổi.

Lục Vệ Quốc cảm thấy, bọn họ vui vẻ là được.

Đúng như dự đoán, hai ông bà trốn đến Tần gia, thực sự làm người ta tìm một hồi lâu. Đến đợi trước sân Lý gia như vậy một hai lần, rồi lại hùng hùng hổ hổ mà đi, lúc đi sắc mặt cũng không tốt.

……

Chơi đùa một ngày, Mãn Mãn đã sớm mệt mỏi, ôm bé con ngủ say đặt ở trên chiếc giường nhỏ, Lý Tĩnh xoa xoa bả vai đau nhức nằm xuống ở trên giường lớn.

Bên tai không còn thanh âm của bé con, ngoài cửa sổ lại là tiếng gió bắc thổi từng trận, khiến cho lòng người cũng lạnh lẽo theo.

Lục Vệ Quốc tắm rửa luôn phải mất một khoảng thời gian khá lâu, thậm chí so với cô còn lâu hơn.

Lúc này Lý Tĩnh đang rảnh rỗi, cô khép sách lại, nghe tiếng gió bên ngoài của sổ, bỗng cảm thấy hoảng hốt khi nghĩ tới cuộc sống trước kia.

Đệm chăn ấm áp, phòng ở ấm áp, cửa sổ không lọt gió, là những điều trước kia cô không dám mơ tưởng, có thể tồn tại không đói bụng chết đã tính không tồi rồi.

Vừa lúc này Lục Vệ Quốc đẩy cửa tiến vào, ngày mùa đông một người đàn ông như hắn cũng không sợ lạnh, chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, không giống Lý Tĩnh, ở trên giường còn bọc đến kín mít.

Lý Tĩnh thấy hắn mặc như vậy bỗng cảm thấy lạnh run, từ trong hồi ức phục hồi tỉnh táo lại, vội vàng giục hắn nhanh đi lên giường.

Lục Vệ Quốc đem khăn lông đặt ở đầu giường, thuận thế lên giường, nằm vào trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, vẫn là Lý Tĩnh trước tiên làm ấm ổ chăn cho hắn.

Lý Tĩnh dịch sang chỗ bên cạnh lại cảm thấy lanh lẽo, vốn dĩ tay chân đang ấm áp lập tức lạnh xuống, vừa lúc có đôi bàn tay to từ bên cạnh vươn tới đem cô ôm lại gần.

Việc cô nguyện ý làm ấm ổ chăn cho hắn, trước kia Lục Vệ Quốc đã cùng cô nói qua một lần, nhưng dù nói gì Lý Tĩnh cũng không thay đổi, Lục Vệ Quốc liền tùy theo ý cô, bất quá mỗi lần đều sẽ chuẩn xác mà đem cô ôm trở về trong ngực.

Nhiệt độ cơ thể Lục Vệ Quốc vẫn luôn cao, cách quần áo sờ ngực hắn cũng cảm thấy nóng bỏng, Lý Tĩnh ở trong ổ chăn sột sột soạt soạt cởi ra hai lớp quần áo, mới thoải mái mà nằm xuống, lúc này mới ôm lấy chồng mình, khóe miệng lặng lẽ giơ lên.

Cô nhẹ nhàng chọc hắn vài cái, Lục Vệ Quốc đang híp mắt lại, hỏi cô:

"Sao vậy?”

“Vệ Quốc, em đi báo danh thi đại học được không?”

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Vệ Quốc mở ra, mỏi mệt trên mặt rút đi không ít, hắn cúi đầu nghiêm túc hỏi cô đã chuẩn bị tốt hay chưa, chuẩn bị tốt liền đi báo danh, hắn ủng hộ cô.

Ngón tay Lý Tĩnh dừng ở trên ngực hắn không thành thật mà lộn xộn, dù đã sinh con nhưng cô vẫn còn giống như thiếu nữ chưa trải đời, cái này là do sự cưng chiều của Lục Vệ Quốc tạo nên. Cô ấp úng mà nói liền đi thử thử, nhưng sau khi nói xong, lại cảm thấy vẫn là có chút nắm chắc, nói cái gì cũng không thể làm cho mọi người mất mặt.

Cô nói chuyện cũng không cần Lục Vệ Quốc trả lời, sau khi nói xong lại chọc chọc hắn,

“Hai ngày này anh bận việc gì vậy?”

Nếu không phải bà ngoại nhắc nhở, cô cũng chưa phát hiện tới việc gần đây mình cũng không chú ý nhiều đến chồng, như vậy sao được.

Lục Vệ Quốc bắt lấy cái tay đang lộn xộn của cô, chậm rãi giải thích với cô vài câu, đại khái ý tứ chính là gần nhất hắn bận làm việc, chuẩn bị mở xưởng gì đó.

Lý Tĩnh nghe rất nghiêm túc, nghe đến chữ xe, tưởng là mở xưởng sửa xe, rốt cuộc chồng cô trước kia cũng làm việc ở xưởng sửa xe, còn nhiệt tình thật lòng mà khen hắn hai câu.

Lục Vệ Quốc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, người bên cạnh chỉ sợ là do ban ngày có bà ngoại chia sẻ gánh nặng chăm sóc con trai nên giờ đây tinh thần phấn chấn.

Lục Vệ Quốc xoay người một cái liền ngăn chặn lời cô đang nói, giọng nói đột nhiên im bặt, gương mặt Lý Tĩnh đỏ lên, lại không giãy giụa mà từ từ nhắm mắt lại.

Lục Vệ Quốc nguy hiểm mà híp mắt, một đôi tay tinh tế trắng nõn run rẩy mà ôm lên cổ hắn……

Vừa lúc thuận tiện cho Lục Vệ Quốc cúi đầu,

Hai vợ chồng đối với thân thể đối phương đều vô cùng quen thuộc, chậm rãi tiến vào cảnh đẹp……

Giường gỗ vẫn luôn vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, cho đến lúc kết thúc, thấy người mình đang ôm trong lòng mơ màng sắp ngủ, Lục Vệ Quốc vỗ nhẹ lưng cô,

“Ngủ đi,”

“Vâng,”

Lý Tĩnh nằm ở trong lòng ngực hắn, vẫn không nhúc nhích.

Lục Vệ Quốc bận rộn một ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, còn Lý Tĩnh là bị hắn lăn lộn nên mệt, trước khi ngủ Lý Tĩnh còn đang suy nghĩ quan hệ giữa vợ chồng cô rất tốt, việc bà ngoại lo lắng không có khả năng phát sinh, không lâu sau hai vợ chồng đều ngủ rồi.

Vì tối qua ngủ sớm, nên bọn họ tỉnh dậy cũng sớm, lúc ôm con trai đi ra vừa gặp phải ba ông bà đã sớm tỉnh dậy, đang trông mòn con mắt.

Bà Lý mắt sắc thấy chắt trai vội lại gần,

“Ôi, chắt trai của bà càng ngày càng đáng yêu.”

Mặt khác hai ông cũng không rụt rè chút nào mà lại gần bé con, cùng gật gật đầu, giống như thật sự chỉ qua một ngày là bé con liền có thể đẹp hơn vậy.

Địa chỉ nhà máy Lục Vệ Quốc đã sớm chọn xong, nhưng có thể được duyệt hay không là một vấn đề, còn có một có việc, hắn thật đúng là phải đi tìm Phương Nghị.

Đàn ông trưởng thành như hắn nửa chén cơm còn không có ăn xong, đã phải vội vội vàng vàng đi rồi.

Tần Chung Nguyên dặn dò hắn một câu,

“Trở về sớm một chút,”

Lục Vệ Quốc theo thứ tự chào hỏi mọi người, trả lời một câu, rồi xoay người rời đi.

……

Nghe thấy Lý Tĩnh muốn thi đại học, người một nhà cũng không có ý kiến gì, Tần Chung Nguyên là cảm thấy, ông còn có thể chống đỡ thêm mấy năm nữa, Vệ Quốc khẳng định là có thể làm việc lớn cho nên cháu dâu nếu thi đậu, đó chính là việc dệt hoa trên gấm.

Ông Lý đã dạy nhiều học sinh như vậy, mạng lưới quan hệ kéo dài đến nhiều nơi, ông muốn một tờ giấy báo danh thì sẽ có người khác trực tiếp đưa đến tận nơi.

Thời điểm Lý Tĩnh thi đại học, Lục Vệ Quốc tự mình ôm con trai đưa cô vào trường thi.

Lý Tĩnh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ mập mạp của con trai, cùng chồng mình bảo đảm nói,

“Vệ Quốc, anh yên tâm đi, em sẽ thi tốt.”

Sự thật chứng minh, Lý Tĩnh cũng không phải nói dối, nhờ Lục Vệ Quốc trước thời gian chuẩn bị giúp cô dẫn đến kết quả thi rất tốt.

Lý Tĩnh thi được hơn 300 điểm, cô trực tiếp báo danh vào trường Đại học Kinh Đô mà lúc trước ông Lý dạy học. Cách nhà hai giờ đi đường, nếu Lý Tĩnh không muốn ngủ ở ký túc xá, trực tiếp trở về nhà đều được.

Hết thảy mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »