Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 70.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Theo các dự luật thông qua trong hội nghị, nền kinh tế thị trường có xu thế dần dần phát triển.

Vợ mình đều đã thi đậu đại học, hắn làm trụ cột của gia đình cũng cần thiết nỗ lực làm việc.

Lục Vệ Quốc luôn luôn khiêm tốn, hắn làm ra động tĩnh tương đối nhỏ.

Địa chỉ nhà máy, công nhân, nhân tài chuyên nghiệp, máy móc thiết bị…… Chuẩn bị đầy đủ cũng phải mất nửa năm.

Cũng may là có Tần Chung Nguyên ở sau lưng yên lặng duy trì, Lục Vệ Quốc cũng không giấu giếm việc mình có bối cảnh, người giúp đỡ hắn một chút cũng không ít……

Ngoài ra, qua tháng 12, lục tục có không ít người mới từ nông thôn trở về kinh đô, Lục Vệ Quốc trực tiếp nhờ Phương Nghị đi tìm hiểu tin tức, ý đồ mượn sức nhân tài.

Phương Nghị ngay từ đầu liền có dự cảm Lục Vệ Quốc muốn làm chuyện lớn.

Thật đúng là như vậy, Phương Nghị lúc này đưa tay ra là đúng thời cơ, có không ít người đều là ngay từ đầu bị con trai con dâu thậm chí là những người thân khác dẫm đi xuống, trở lại kinh đô cũng là nản lòng thoái chí, thấy cảnh thương tình.

Phương Nghị nghi nhớ những điều mà Lục Vệ Quốc đã nói với anh ta, sau khi tìm được người trực tiếp nói lại cho những người này nghe, những người đó mới chỉ bốn năm chục tuổi, thoạt nhìn lại giống như bảy tám chục tuổi, bị sinh hoạt cùng lòng người vô tình đè ép khiến thân thể đều suy sụp.

Ngay từ đầu bọn họ cũng không động tâm, thẳng đến nghe Phương Nghị phân tích lý giải từng tầng cho bọn họ.

Được rồi, bọn họ thật vất vả mới có thể trở về, như thế nào cũng phải làm ra đại sự một phen mới được, khiến cho những người ngày xưa dẫm đạp bọn họ phải hối hận. Bọn họ tuy rằng già rồi, cũng không thèm muốn những hứa hẹn dưỡng lão của những kẻ vô ơn đó…… Bọn họ có tay, chính mình có thể nuôi sống mình.

Cũng có không ít người thế hệ trước, dựa vào tình yêu đối với quốc gia, từ bên trong thấy được những sinh cơ thuộc về niên đại, cam tâm tình nguyện lựa chọn công việc này .

Thời điểm Lục Vệ Quốc xây dựng nhà máy, người một nhà cũng không biết quy mô cụ thể lớn bao nhiêu, hình thức như thế nào.

……

Lúc Lục Vệ Quốc khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, đã là mùa xuân năm sau, Mãn Mãn đã năm tháng tuổi, bé thích thở hổn hển vận động xoay người, có khi người lớn không chú ý, bé có thể tự mình dùng sức lật người, cổ ngẩng lên, đạp đạp chân ngắn nhỏ.

Thường vào lúc này, Lý Tĩnh sẽ đem bé lật người lại, để cổ bé có thể nghỉ một chút, nhưng bé con lại dùng sức lật người tiếp.

Lý Tĩnh bất đắc dĩ, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên mông nhỏ của con trai.

Lúc này bà Lý liền sẽ chụp lên tay cháu gái một cái, thật cẩn thận mà sửa lại quần cho chắt trai, rồi nói:

“Cháu đừng vỗ đỏ mông của Mãn Mãn.”

Mãn Mãn còn tưởng rằng hai người đang chơi đùa với bé, cười đến mức đôi mắt nhỏ híp lại.

Bà Lý bị bé mê hoặc đến không được, vội vàng gọi tâm can bảo bối.

Vui tươi hớn hở nửa ngày, bà Lý mới nhớ tới cháu gái, hỏi cô sau khi khai giảng thì lựa chọn ở trong nhà hay là ở trường học.

Tầm mắt của Lý Tĩnh dừng ở trên người Mãn Mãn, bé con còn chưa thể rời xa cô, cô cũng không muốn phải xa con, nên vẫn là lựa chọn ở trong nhà.

Bà Lý trầm mặc một hồi liền nói tốt, tuy rằng như vậy sẽ dẫn tới việc thời gian cháu gái cùng bằng hữu tiếp xúc liền ít đi, sợ rằng sẽ không tìm được bạn bè.

Nhưng hiện giờ có gia cảnh hai bên làm chỗ dựa, kết giao bằng hữu cũng không phải là lựa chọn tất yếu, nếu là muốn kết bạn thì có thể về sau đi ra ngoài làm việc rồi kết bạn cũng cũng được, hết thảy mọi việc chỉ cần cháu gái vui vẻ là được.

Kỳ thật nguyên nhân Lý Tĩnh lựa chọn ở nhà còn có một cái, cô vẫn chưa quên được lúc trước khi ở tại khu nhà của thanh niên trí thức viện bị người xa lánh, tứ cố vô thân, sắc mặt chanh chua của những người đó ……Đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn có khúc mắc.

Vì không để cho ông bà phải lo lắng, việc này một câu cô cũng chưa nói với bọn họ.

Hiện giờ cô có chồng, có con trai, còn có người lớn hai bên bao dung, cô đã rất thỏa mãn.

Đại học Kinh đô cách nhà ông bà Lý rất gần, đi đường không đến nửa giờ.

Bà ngoại hỏi cô:

“Bằng không về nhà bên kia ở? Cháu đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Lý Tĩnh cự tuyệt, ông ngoại bà ngoại đã ở Tần gia vài tháng, người một nhà ở cùng một chỗ vô cùng náo nhiệt.

Đi đường không đến hai giờ, đến lúc đó mua cái xe đạp, nói không chừng đi đường cũng chỉ mất một giờ.

Việc mua xe đạp, Lục Vệ Quốc cũng đã sớm nói với cô, cô cũng đồng ý.

Bà Lý biết hai vợ chồng bọn họ đều đã thương lượng xong, càng không có gì để nói nữa.

Bà bế lên Mãn Mãn đang sức sống mười phần, nói với cô,

“Chúng ta mang Mãn Mãn ra ngoài đi dạo một chút ,”

Mãn mãn thực thích loại vận động này, sau khi dẫn bé đi ra ngoài một lần liền luôn nghĩ đi ra ngoài chơi.

“Vâng ạ,”

Lý Tĩnh đi vào cầm áo khoác cùng mũ của Mãn Mãn, mùa xuân tới rồi nhưng gió bên ngoài vẫn còn lạnh, cô bọc bé con cẩn thận mới mang theo đi ra ngoài.

Bên ngoài thời tiết vẫn còn lạnh, ánh mặt trời vừa lúc hòa tan vài phần lạnh lẽo trong không khí, không khí tươi mát, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua chóp mũi, còn mang theo mùi bùn đất nhàn nhạt.

Cây cối trụi lủi đã mọc ra mầm lá xanh non, sinh cơ bừng bừng. Đương nhiên, trừ bỏ cái cây một năm bốn mùa đều xanh tươi trong sân Tần gia.

Bà Lý cùng Lý Tĩnh câu được câu không mà nói chuyện với nhau, lúc này nhìn thấy một cô gái xa lạ đi từ một ngõ nhỏ khác đi ra.

Hai người cũng chưa đem việc này để ở trong lòng, rốt cuộc các cô gái từ nông thôn trở về cũng không ít.

Thẳng đến hai ngày sau, Lục Vệ Quốc vừa lúc nghỉ ngơi ở nhà, Ông Tôn đến đây, bên người ông mang theo một cô gái trẻ tuổi. Nhìn quan hệ của bọn họ giống như là ông cháu.

Bà Lý quan sát cô gái nửa ngày mới nhớ tới, đây không phải cô gái ngày đó bọn họ thấy sao?

Lý Tĩnh là người trẻ tuổi đôi mắt còn sáng, liếc mắt một cái liền đã nhìn ra. Sáng sớm dì Phương liền ra cửa mua đồ ăn, cô đành phải đem bé con đưa cho bà ngoại ôm để mình chuẩn bị đi pha trà.

Ông Tôn vui tươi hớn hở mà chào hỏi,

“Ông Tần đi đâu vậy?”

Bởi vì quan hệ giữa ba nhà nên bà Lý cũng quen biết ông, bà nói, “Ông Tần đang ở trên tầng chơi cờ,”

Ông Lý cùng Tần Chung Nguyên có tài nghệ chơi cờ tương đương nhau, cố tình hai người đều muốn đấu ra kết quả cao thấp, nhưng đều đấu với nhau hơn nửa năm cũng không ra được kết quả gì.

Không có người chú ý tới chính là, cô gái thắt bím tóc đã nhìn về phương hướng Lý Tĩnh rời đi vài lần.

Bà Lý ôm bé con đứng ở chỗ cầu thang hướng lên tầng hô một câu, nghe được tiếng đáp lại, lúc này mới quay đầu hỏi ông Tôn,

“Cô gái này là ai vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »