Chương 71.2

Edit + Beta: Moonmimi

Bà Lý: “Mãn Mãn buồn ngủ rồi, bà đi dỗ bé con ngủ đã.”

Thấy bà ngoại đứng lên, Lý Tĩnh theo bản năng lại gần đỡ bà, bà Lý nói với cô:

“Cháu không cần đỡ, bà ôm được, cháu đi hâm nóng thức ăn cho Vệ Quốc đi, mới vừa tỉnh lại còn không có ăn đâu.”

Lý Tĩnh lui về sau một bước, bà Lý ôm bé con rất ổn định vững chắc, ánh mắt dịu dàng dừng ở trên người Mãn Mãn trong tã lót.

Người một nhà cảm tình ăn ý, ở trong mắt người khác vô cùng chói mắt.

Không biết vì cái gì, nội tâm Ngô Tú Tú giống như luôn có cái gì nhắc cô ta, mọi thứ không phải như thế.

Lục Vệ Quốc nếu đã biết, khả năng sẽ cười nhạo một câu: Đây là cốt truyện còn đang hấp hối giãy giụa một phen a.

Ba ông bà không cần người ở bên, đến nỗi Ngô Tú Tú, lại không phải nhân vật lớn gì, còn không đến mức làm cho bọn họ hạ thấp thân phận đi lấy lòng cô ta, gật gật đầu chào hỏi một cái là được.

Hai vợ chồng mới từ trong phòng đi ra, lại làm bạn với nhau đi vào phòng bếp.

Ngô Tú Tú cùng Tần Chung Nguyên nói chuyện không đến bốn năm phút, mắt thấy không xen vào được, lúc này cô ta mới đứng dậy cáo từ.

Tần Chung Nguyên khách khí mà nói vài câu giữ lại, liền cũng tùy cô ta đi.

Đợi người đi rồi, Tần Chung Nguyên uống lên hai miếng trà, mới hỏi ông Tôn,

“Ông đem người mang đến đây là có chuyện gì?”

Ông sống hơn phân nửa đời người, hạng người gì chưa thấy qua, Ngô Tú Tú vừa nhìn liền không phải là người thành thật.

Ông Tôn xấu hổ cười hai tiếng, vào nhà ngồi một giờ thì có 40 phút cô ta đều chú ý đánh giá cái này đánh giá cái kia, nói không khách khí chính là một chút lễ phép cũng không có.

Nói dễ hiểu chính là lòng có mưu đồ.

Tần Chung Nguyên mắng ông Tôn:

“Lão Tôn, ông đừng có mà giả bộ hồ đồ để lừa gạt tôi.”

Ông Lý ngồi xem náo nhiệt nửa ngày, mày đang nhăn cuối cùng cũng buông lỏng ra, nội tâm thế nhưng bởi vì Tần Chung Nguyên lên tiếng mắng mà trở nên nhẹ nhàng……

Ông Tôn:

“Tôi nào biết, lúc trước không phải là tiểu Ngô cũng làm việc dưới quyền của ông một hai năm sao, cháu gái của hắn cũng muốn đến thăm hỏi ông.”

Tần Chung Nguyên dừng tay,

“Được rồi, được rồi, đến thăm hỏi tôi? Khẳng định không phải.”

Ông Tôn:

“Tốt xấu gì cũng mang tặng ông hai túi hoa quả,”

Tần Chung Nguyên nhìn túi trái cây trên bàn, lời tới bên miệng rồi lại nuốt trở vào, ông là người thiếu hai túi hoa quả sao?

Ông phi thường nghiêm túc mà nhắc nhở ông Tôn, lần sau đừng loại người nào cũng đều đưa tới nhà ông.

Ông Tôn: “Biết rồi,”

Ông cũng cảm thấy buồn bực.

Thời điểm cô gái này ở trước mặt ông hoàn toàn không giống nhau.

Ông thở dài, đúng là già rồi, tốt nhất vẫn là đừng lung tung đồng tình người khác.

Tần Chung Nguyên cùng ông Tôn ở phòng khách đấu võ mồm, hai vợ chồng ở phòng bếp đều nghe thấy được.

Lý Tĩnh tò mò mà dựng lên lỗ tai hóng chuyện, hồi lâu mới nghe được ba chữ Ngô Tú Tú.

Đầu ngón tay thon dài ở trên trán cô nhẹ gõ một chút, Lý Tĩnh hô nhỏ một tiếng phục hồi tinh thần, không tiếng động hỏi hắn: Làm sao vậy?

Lục Vệ Quốc đối diện với đôi mắt sạch sẽ của cô, thuận miệng nói một câu:

“Về sau kết bạn không cần miễn cưỡng chính mình, không thích liền không thích, đừng để mình chịu thiệt, cùng người khác ở chung thì cảnh giác một chút……”

“A,”

Lý Tĩnh sửng sốt, không biết vì sao hắn bỗng nhiên nhắc tới đề tài này, nhưng cô vẫn nói được.

Trong nồi canh đang sôi sùng sục, Lục Vệ Quốc vẫn còn suy tư, so với những người mưu mô như Ngô Tú Tú, sức chiến đấu của Lý Tĩnh quá yếu.

Cho dù là bạn bè, một khi đυ.ng chạm đến lợi ích lợi cá nhân, thì cũng có thể sẽ đâm sau lưng bạn.

Tới ngày khai giảng của Đại học Kinh đô, Lục Vệ Quốc vẫn như cũ phải bận rộn với công việc, giờ bỗng nhiên hắn nghĩ đến không biết vợ mình sẽ tiếp xúc với kiểu bạn bè gì.

Nếu giống kiểu người như Ngô Tú Tú, thì tốt nhất nên tránh xa ra.

Lục Vệ Quốc nghĩ tới việc này, liền nói với cô.

Lý Tĩnh nghe xong thì cảm thấy mơ hồ, giờ mới biết được kết giao bằng hữu cùng ở chung với người khác còn cần phải chú ý nhiều như vậy, ở bên ngoài cũng không thể tùy tiện tin tưởng những người gọi là bằng hữu được……

Lý Tĩnh vốn là không nghĩ sẽ kết giao với loại bạn bè gì, đối với vấn đề tiêu cực này, vừa nghe Lục Vệ Quốc nhắc nhở như vậy, ngược lại trong lòng cũng có chút cảnh giác

Bởi vì liền tính ngươi cái gì đều không làm, vẫn như cũ có khả năng khiến người khác không vừa mắt. Bởi vì những người kỳ quái, những kẻ tiểu nhân nơi nào đều có.

Cho nên mặc kệ thế nào, điều đầu tiên là không thể để mình chịu thiệt.

Lục Vệ Quốc tiếp nhận cái muỗng trong tay cô, mở nắp nồi ra, canh trong nồi đang sôi sùng sục.

Thấy Lý Tĩnh suy nghĩ xong những lời hắn nói, Lục Vệ Quốc càng tiến thêm một bước, nói cho cô trong trường học sẽ xuất hiện những dạng người gì, lại nên phòng bị người khác thương tổn mình như thế nào, làm sao ở trong hoàn cảnh hỗn loạn học giỏi tri thức.

Lý Tĩnh nghe xong cảm thấy lâng lâng, hai mắt toát ra ánh sáng ‘ sùng bái ’ nhìn hắn.

Hai người tách ra, tuy nói trường học không phức tạp như xã hội, nhưng với tính cách của Lý Tĩnh, Lục Vệ Quốc thật sự không yên tâm.

Thái độ hiện tại của hắn giống như là đang nuôi con gái vậy.

Bà Lý còn đang buồn bực, vợ chồng son như thế nào còn không có đi ra, đi đến cửa phòng bếp liền nghe thấy được Lục Vệ Quốc đang từng câu từng chữ mà dạy dỗ cháu gái.

Bà ở cửa dừng lại vài giây, vui mừng nở nụ cười, cũng không vào nữa mà xoay người đi trở về.

Ai nói mệnh của cháu gái bà không tốt, chẳng phải hiện giờ cháu gái đã có người chồng cưng chiều mình như con gái sao.

Trở lại phòng khách, trên mặt bà Lý vẫn còn giữ nụ cười.

Ông Lý nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại hỏi:

“Còn không có ăn xong sao?”

Bà Lý vẻ mặt thần bí, trợn mắt nói dối:

“Vẫn chưa ăn xong, khả năng là đói quá.”

Tần Chung Nguyên thuận miệng hỏi một câu:

“Phòng bếp còn có mì sợi sao? Nếu không có để tôi bảo dì Phương lại đi mua một ít.”

Nhưng bà Lý không muốn dì Phương quấy rầy hai vợ chồng, lại bịa chuyện nói một đống lý do khác.

Lục Vệ Quốc hiếm khi được nghỉ ở nhà, mấy người vừa nghe xong, thì cảm thấy vẫn là để hắn ăn xong cơm sáng đi, bọn họ liền không thúc giục nữa.

Thật ra Lục Vệ Quốc ăn uống lớn là thật sự, hai chén mì ước chừng ăn nửa giờ, nên nhắc nhở hắn cũng đã nhắc nhở qua.

Lời nói của chồng mình, Lý Tĩnh không có nghi ngờ một chút nào, toàn bộ đều nghe lọt.