Chương 72.1

Edit + Beta: Moonmimi

Khai giảng, làm việc, trông cháu, người một nhà từng người làm việc của mình, mọi người dần bận rộn lên.

Lý Tĩnh chọn học nghành văn học, việc này có liên quan mật thiết đến hứng thú của cô và ảnh hưởng của ông Lý.

Ngày khai giảng đầu tiên, Lục Vệ Quốc cố ý đến chỗ Phương Nghị mượn xe.

Việc cần làm thứ nhất khi đến trường chính là báo danh…… Tuy nói không ở lại trường, nhưng Lục Vệ Quốc vẫn là đăng ký chỗ ở trong ký túc xá, lúc nghỉ trưa cũng có chỗ để nghỉ ngơi.

Bọn họ mang đồ vật ít, tới lại sớm nên thời điểm dọn dẹp xong ký túc xá còn không có người đến đây.

Khóa kỹ đồ vật quý trọng, Lục Vệ Quốc đề nghị mang cô đi dạo trước để cô quen thuộc vườn trường……

Cho nên chờ đến lúc người khác đều bận rộn dọn dẹp ký túc xá, thì Lý Tĩnh đã được Lục Vệ Quốc đưa đi dạo khắp nơi.

Hai vợ chồng vai sát vai nhàn nhã mà đi dạo xung quanh trường, Trong tay Lục Vệ Quốc còn xách theo cái bình nước ấm màu xanh quân đội, hoàn toàn tương phản với đồng học đang bận rộn đến mồ hôi ướt đẫm.

Bố cục chỉnh thể của trường học có phong cách cổ xưa của niên đại này, trải qua tang thương, mang theo hơi thở thần bí của văn học nghệ thuật …… Tất cả đều hòa hợp với nhau.

Vườn trường gieo trồng một ít loại cây xanh tươi quanh năm, không đến mức nhìn trụi lủi, trong lòng học sinh tràn đầy chờ mong đi vào vườn trường, trên mặt mang theo hy vọng đối với tương lai, vì trường học này rót vào sức sống mới.

Diện tích trường học cụ thể bao nhiêu không biết, nhưng lúc Lục Vệ Quốc đi vài vòng, một người ngoài như hắn ngược lại mang theo vợ mình quen thuộc với các con đường trong trường, ở trong đầu đã hình thành một cái bản đồ đơn giản.

Phòng học đi như thế nào…… Đến nhà ăn đi như thế nào…… Cùng với con đường đi ra ngoài mua đồ đều rõ ràng.

Lục Vệ Quốc đều cẩn thận chỉ cho cô.

Từ khi bắt đầu bước vào vườn trường, tâm tình kích động của Lý Tĩnh vẫn chưa bình tĩnh lại.

Nghe chồng cô không yên tâm mà dặn dò từng câu, ngược lại Lý Tĩnh sinh ra chút tâm tư luyến tiếc.

Phía trước chính là nhà ăn của trường học, Lục Vệ Quốc dừng lại hỏi cô:

“Có muốn đi vào xem hay không?”

Lý Tĩnh nhìn khắp nơi, thấy thời gian còn sớm, cô nói:

“Được ạ,”

Nhà ăn chính là một cái đình lớn, mái tôn vươn ra tới ngoài hiên một phần lớn, có thể che mưa chắn gió, vách tường xung quanh dùng trúc để làm.

Hai bên đình là nhà ngói tường đất, trên vách tường là chữ màu đỏ lớn nhỏ không đồng nhất……

Lục Vệ Quốc đoán bên trong hẳn là chỗ nấu cơm, trong đình đều đặt bàn ghế dài bằng trúc……

Đơn sơ nhưng cũng đủ rộng mở, sức chứa mấy ngàn người cũng không có vấn đề gì.

Thời gian còn sớm nên trong nhà ăn cơ hồ nhìn không thấy bóng người.

Từ nhà ăn đi ra, cơ bản là đã đi dạo xong trường học rồi.

Lục Vệ Quốc còn có công việc, lại không yên tâm vợ hắn, chỉ có thể kéo dài thời gian.

Theo như lời của giáo viên trong văn phòng, buổi tối bọn họ còn có tụ hội, có nghĩa là hiện tại Lý Tĩnh chỉ có thể chờ ở trường cho đến buổi tối.

Phiếu cơm, phiếu thức ăn, giáo viên hướng dẫn đều sẽ thống nhất phát cho sinh viên, Lục Vệ Quốc cũng không vội.

Trong trường học người càng ngày càng nhiều, Lục Vệ Quốc mang theo cô từ cửa sau đi ra ngoài ăn cơm trưa, lúc sau mới không yên tâm đưa cô về ký túc xá.

Lục Vệ Quốc:

“Tối nay anh sẽ lái xe đến đây đón em về.”

May mắn công ty cách trường học cũng gần, đi đường chỉ mất một giờ.

Không phải câu nghi vấn, chỉ cần Lý Tĩnh gật gật đầu là được.

Lục Vệ Quốc tùy tiện đậu xe ở cổng lớn, xe quân đội, dù có cho ăn trộm thêm lá gan cũng không dám trộm, huống chi độ khoan dung của niên đại này đối với những kẻ trộm đều rất thấp……

Lý Tĩnh lưu luyến mỗi bước đi mà trở về ký túc xá, khác với lúc rời đi, lúc này cửa phòng ký túc xá đã mở ra, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhau.

Bước chân của Lý Tĩnh dừng một chút, thu hồi biểu tình trên mặt dường như không có việc gì mà đi vào phòng.

Mặc dù đã sinh con nhưng bề ngoài Lý Tĩnh vẫn còn giống như thiếu nữ, gương mặt trắng nõn, hồng hào tự nhiên giống như bôi phấn vậy, tóc đen như hạt mè rũ xuống hai bên vai, trên người mặc một cái áo lông cao cổ màu trắng, làm gương mặt nhìn càng nhỏ, phía dưới mặc một cái váy màu hồng thạch lựu, dưới chân là đôi giày da, cảm giác được tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Bộ quần áo này là Lục Vệ Quốc phối hợp cho cô, thời điểm mặc xong đi ra, mấy người lớn trong nhà mấy đều khen rất đẹp.

Lúc đi vào ký túc xá, so sánh với phong cách ăn mặc xám xịt của mấy người bạn cùng phòng nhìn rất khác biệt.

Giống như một bầy vịt màu xám đang bơi trong hồ nước bẩn bỗng nhiên một con thiên nga bay xuống dưới, ở trong hoàn cảnh như vậy có vẻ phá lệ đột ngột.

Ba cô gái trong ký túc xá nguyên bản bởi vì lần đầu tiên gặp mặt đều cảm thấy xa lạ, khó khắn lắm mới có thể nói với nhau mấy câu, giờ này vừa thấy có bạn cùng phòng đẹp như vậy tiến vào, làm cho mọi thứ xung quanh đều ảm đạm thất sắc, bầu không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Lý Tĩnh đối với bạn cùng phòng gật gật đầu chào hỏi, vẻ mặt bình tĩnh mà đi đến chỗ của mình, sau khi đặt bình nước quân dụng lên bàn thì kéo ghế ra ngồi xuống, bởi vì không ở lại trường học nên đồ vật mang đến cũng không nhiều lắm, cho nên trên bàn cô vẫn là trống rỗng.

Nếu một người kiêu ngạo, thì chắc là do bản thân họ có gì đó để có tư cách kiêu ngạo. Đương nhiên cô cũng không có tâm tư xa lánh người khác, bởi vì cô hiểu cảm giác khi bị xa lánh.

Ba cô gái mịt mờ mà nhìn cô vài lần, rốt cuộc có một cô gái tên là Thang Mai lại gần……

Trước khi Lý Tĩnh bước vào, trong ba cô gái Thang Mai là người có gia cảnh tốt nhất, người khác một ngày có một phần hai phần tiền cơm, còn cô ấy một ngày liền có sáu bảy phần tiền, thật sự là ưu việt hơn.

Lý Tĩnh vừa bước vào, thấy trên quần áo cô không có miếng vá nào, giống như một chút vết bẩn cũng không tìm thấy.

Thang Mai tự nhiên cũng thấy được bình nước ấm quân dụng trên bàn của cô, cái bình nước kia cô ấy đã từng thấy ở Cung Tiêu Xã, là nhóm sản phẩm bình nước thứ hai trong nước, một cái có giá mười lăm đồng tiền, đương nhiên là chưa kể đến hình thức của nó…… Đem theo bên người nhìn rất phong cách.

Thang Mai có ba người anh trai, trong nhà cô là đứa con gái duy nhất, cha mẹ đều làm việc trong nhà xưởng, tuy cô ấy không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cũng không có nghĩa trong nhà sẽ lấy ra số tiền bằng nửa tháng tiền lương của công nhân cho cô ấy mua bình nước.

“Chào bạn, mình tên là Thang Mai.”

Thang Mai liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo của mình, không được tự nhiên mà giới thiệu mình.

Lý Tĩnh xoay người lại, chớp chớp mắt, khóe miệng khẽ nâng lên “Chào bạn, mình là Lý Tĩnh,”