Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 74.1: Phiên ngoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Thời gian sẽ làm con người hay sự việc thay đổi nhiều nhất, 5 năm trôi qua, bây giờ đã là 1983, chính sách của nhà nước có bước chuyển biến lớn.

Các loại xí nghiệp nhà máy xuất hiện ngày càng nhiều, giống như măng mọc sau mưa vậy, thời thế không thể ngăn trở, những năm gần đây quy mô nhà máy của Lục Vệ Quốc sớm đã lớn mạnh đến nỗi người khác không thể tưởng tượng được.

Mãn Mãn cũng đã năm tuổi, bị ba ông bà trong nhà cưng chiều đến mức thường xuyên tìm cớ trốn học. Đã vậy bọn họ còn lo lắng Mãn Mãn sẽ bị người khác bắt bạt.

Khóe miệng Lục Vệ Quốc run rẩy, Mãn Mãn bị người trong nhà nuôi dưỡng đến bụ bẫm, còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc rất khôn khéo, thằng bé chính là một con tiểu hồ ly.

Người khác bắt nạt nó?

Mấy đứa nhỏ trong viện, có đứa nào không phải bị nó lừa dối đến xoay quanh.

Ba ông bà trong nhà cũng đã sớm bị nó lừa gạt đến choáng váng.

Lục Vệ Quốc là người duy nhất đầu óc còn tỉnh táo, gánh nặng giáo dục Mãn Mãn liền rơi xuống trên người hắn, hắn nhưng không muốn đứa bé mà vợ mình vất vả khổ sở sinh ra biến thành ăn chơi trác táng.

Bởi vậy Mãn Mãn lúc ở trước mặt những người cưng chiều mình thì luôn lười biếng ham chơi, nhưng ở trước mặt cha ruột chỉ có thành thành thật thật nghiêm túc.

Phía dưới còn có một bé con nữa, năm nay cũng đã hai tuổi, tên ở nhà gọi là Tinh Tể, đứa bé này sinh ra tốt xấu phân chia chút lực chú ý của mấy ông bà, Lục Vệ Quốc có thể quang minh chính đại giáo dục con trai cả, không giống trước kia muốn dạy con nhưng lời nói còn chưa kịp nói đã bị sáu đôi mắt đồng thời trừng hắn.

Cái này còn chưa tính dì Phương, dì cũng là người hay thiên vị bé con. Trước kia cũng thích ở phòng bếp bận việc, hiện tại chỉ cần Mãn Mãn dỗ dành hai câu, dì liền hận không thể ở luôn trong phòng bếp làm đồ ăn ngon cho hai đứa bé.

Nhà họ Tần giờ đã thay đổi rất nhiều, trước kia vẫn luôn quạnh quẽ, hiện tại khắp nơi đều mang theo hơi thở sinh hoạt, trên tường, trên mặt đất, có không ít dấu vết mà hai đứa bé dùng bút vẽ lưu lại.

Vừa vào cửa chính đã thấy đầy đất thú bông, món đồ chơi. Bé trai vốn hay nghịch ngợm, đứa lớn mang theo đứa nhỏ chạy loạn khắp nơi, quả thực chính là hiện trường tai nạn.

Lục Vệ Quốc không ở nhà, Lý Tĩnh cũng đi dạy, đứa lớn đưa đi học ở trường, còn đứa nhỏ sẽ để lại cho ba ông bà chăm sóc, bên cạnh còn có dì Phương hỗ trợ.

Hai năm gần đây Tần Chung Nguyên cơ bản đều rảnh rỗi, cùng ông bà Lý cùng nhau chăm sóc chắt trai, hưởng niềm vui ngậm kẹo đùa cháu, bọn họ đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Cũng trong năm 1983 này, Lục Vệ Quốc mang theo vợ mình đi về phía Nam, một phương diện là vì công việc hợp tác của nhà máy, về phương diện khác, hắn cũng muốn đi xem những con người thiện lương đã từng trợ giúp hắn.

Trong nhà hai đứa nhỏ từ trước đến nay chưa từng rời xa cha mẹ, nên Lý Tĩnh cảm thấy không yên tâm.

Lục Vệ Quốc trực tiếp đóng gói hành lý của hai người, Tần Chung Nguyên biết bọn họ muốn đi phía Nam, xua tay nói:

“Hai đứa cứ đi đi, ông cùng ông Lý sẽ thay các cháu chăm sóc hai đứa bé.”

Hiện tại ông cảm thấy có chắt trai chính là vạn sự đủ, cả ngày vui tươi hớn hở, cháu trai ở nhà chỉ biết gây trở ngại ông cưng chiều chắt trai ngoan của mình.

Lục Vệ Quốc, “……”

Hắn lôi kéo Lý Tĩnh trở về phòng, vừa thu dọn hành lý vừa trêu ghẹo nói,

“Anh thấy già trẻ một nhà đều ước gì chúng ta đi ra ngoài chơi đâu, chúng ta ở nhà sẽ gây trở ngại bọn họ bồi dưỡng cảm tình.”

Lý Tĩnh cũng cười, tâm tình luyến tiếc cũng tiêu tán bảy tám phần, kỳ thật đúng vậy, cô lo lắng cái gì, mỗi khi hai vợ chồng bọn họ ở nhà dạy con, ba ông bà đều trừng mắt với bọn họ, chờ bọn họ xuất phát rời đi, không biết hai đứa bé sẽ vui vẻ bao nhiêu.

Lý Tĩnh đi đến bên người Lục Vệ Quốc:

“Còn có cái gì không dọn xong sao? Để em làm cho?”

Lục Vệ Quốc, “Em nghỉ ngơi là được, anh làm sắp xong rồi”

Lý Tĩnh nhướng mày, giờ cô đã có thể mặt không đổi sắc mà nhìn hắn thu dọn quần áo giúp cô.

Thậm chí, sơ mi trắng, quần jean hiện tại cô đang mặc, giày cao gót màu đen cô đang đi, cũng là do hắn phối hợp giúp cô.

Lục Vệ Quốc đang thu dọn quần áo của cô, liếc mắt nhìn đến ngăn kéo bên cạnh, nghĩ đến vệc khả năng cô sắp đến kỳ kinh nguyệt, lại lấy ra một túi băng vệ sinh.

Cúi đầu thấy bóng dáng trên sàn nhà, Lục Vệ Quốc cố ý chậm lại tốc độ thu dọn, quả nhiên, hai cánh tay mềm mại trắng nõn ôm lấy vòng eo hắn.

“Vệ Quốc, sao anh lại tốt như vậy a?”

Gương mặt Lý Tĩnh dựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn nhẹ nhàng cọ cọ.

Tháng trước đi tụ hội cùng bạn cùng phòng trong ký túc xá có nghe người ta kể không ít câu chuyện có thật, về việc sau khi đàn ông cưới vợ về, không đến mấy năm đã xem vợ như bảo mẫu mà ngược đãi.

Chồng cô đối tốt với cô đến mức ngay cả bạn cùng phòng cũng hâm mộ.

Thậm chí, hiện tại không ít nữ đồng nghiệp trong văn phòng của cô sau khi lấy chồng thì người tiều tụy hơn, vì sinh hoạt mà bôn ba vất vả.

Chỉ có cô, đều có hai đứa con nhưng cuộc sống vẫn giống như thời thiếu nữ, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, trên miệng vẫn luôn nở nụ cười……

Vì thế tầm mắt ông ngoại bà ngoại mới chân chính chuyển hướng về phía chắt ngoại, cô chậm rãi bị ‘ thất sủng ’.

Lục Vệ Quốc bỗng dưng xoay người, thuận tiện để cho cô ôm, bỗng nhiên cúi đầu ở bên tai cô nói một câu.

Thân mình Lý Tĩnh cứng đờ, một đôi tay cường tráng hữu lực đem cô chặn ngang bế lên.

Hắn nói: Hắn còn có thể càng yêu thương cô hơn

Hai đứa bé đã không ngủ cùng bọn họ, tình cảm của hai vợ chồng càng thêm thắm thiết, thường xuyên phải thâm nhập giao lưu một chút.

Ngày hôm sau trời vừa mới sáng không lâu.

Trong phòng khách truyền đến tiếng vang, đó là do dì Phương chuẩn bị ra cửa mua đồ ăn về làm cơm sáng.

Sau đó chính là tiếng bước chân lộc cộc.

Trong nhà hai bé con đã tỉnh, Tần Chung Nguyên cùng ông bà Lý bà ngoại cũng đã tỉnh dậy, bọn họ tuổi lớn rồi nên ngủ không được nhiều nữa.

Tiếng đập cửa liền giống như ma chú, mỗi ngày đúng giờ online.

Bà Lý đã sớm thấy nhiều nhưng không thể trách, người một nhà đều không ngủ nướng, chỉ có hai vợ chồng bọn họ là ngủ nướng.

Bà cũng không có tiện đến phòng gọi người……

Chiều cao của Mãn Mãn vừa vặn có thể vặn chìa khóa, cửa phòng là cửa gỗ, cắm chìa khóa vào ổ khóa, trực tiếp vặn khóa một cái là có thể mở ra.

Mãn Mãn đã có kinh nghiệm, quả nhiên, lập tức tiếng răng rắc vang lên.

Một tay Tinh Tể bắt lấy góc áo của anh trai, một tay mới vừa rửa sạch sẽ đặt ở trong miệng mυ"ŧ, nước miếng đều đã chảy ra.

Bức màn của sổ vẫn luôn kéo lại khiến cho trong phòng tối hơn, chỉ có thể mơ hồ thấy hai khối phồng lên ở trên giường.

Trong nháy mắt lúc hai đứa con gõ cửa thì Lục Vệ Quốc liền tỉnh, hắn nhắm mắt lại, thay đổi tư thế thoải mái ôm vợ mình, theo góc áo đi vào, cảm thụ da thịt trơn mượt dưới tay.

Biết hai đứa bé mỗi ngày sẽ đi vào phòng nháo người, cũng may tối hôm qua sau khi hai vợ chồng thắm thiết xong hắn liền mặc quần áo cho cô.

Lý Tĩnh bị lăn lộn nên quá mệt mỏi, giờ đối với động tĩnh trong phòng không có chút phản ứng nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »