Chương 75.1: Phiên ngoại 2

Edit + Beta: Moonmimi

Hai người Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh đứng tại cửa có chút rõ ràng, Trần Quân Dân một bên cùng chủ xe đàm luận, một bên tùy ý nhìn thoáng qua phía cửa, thấy người tới thì sửng sốt một chút.

5 năm không thấy, mọi người hoặc mọi thứ đều thay đổi, chỉ có phần tình cảm giống như bị thời gian ngưng lại là vẫn luôn không thay đổi.

“Vệ Quốc?”

Trần Quân Dân tựa hồ khó có thể tin, tiếng nói mang theo kích động, cái kìm trong tay không kịp buông, mặc kệ chủ xe chạy qua đón.

Mấy người chủ xe tụ tập ở bên nhau, vấn đề của bọn họ cũng đã giải quyết, ngay sau đó tò mò mà nhìn về phía cửa, nhìn thấy người tới ăn mặc thời thượng, thì càng thêm tò mò mà trực tiếp nhìn chằm chằm bọn hắn.

Nghĩ thầm cũng chỉ có ông chủ của xưởng sửa xe Quân Dân mới có thể quen biết nhân vật bậc này.

Trương Mai ở lúc chồng mình hô lên tên kia cũng nhìn qua, chị ta còn tưởng rằng trước mắt mình xuất hiện ảo giác.

Vô số lần suy nghĩ đến cuộc sống hiện giờ, Trương Mai đều cảm thấy biết ơn Lục Vệ Quốc, cảm kích hắn lúc trước không giấu diếm, đem kỹ xảo sửa xe dạy cho chồng mình, cảm kích hắn lúc trước nhắc nhở, bằng không chồng cô ta cũng sẽ không làm ra được thành tích như hôm nay, đem xưởng sửa xe mở rộng.

Bốn năm trước cô ta đã từ chức ở xưởng dệt, sau đó ở lại xưởng sửa xe giúp đỡ chồng, làm công việc ghi chép tin tức chủ xe.

Sự thật chứng minh, lựa chọn từ chức của mình là đúng, cô ta biết không ít chữ, về phương diện ghi chép tin tức, cô ta xử lý rất rõ ràng.

Còn công việc trong xưởng dệt trước kia, bởi vì là xưởng của nhà nước, mấy năm gần đây trên thị trường xuất hiện không ít xưởng dệt tư nhân có đãi ngộ cao, lập tức đem lại đả kích rất lớn cho xưởng dệt nhà nước, hai năm trước xưởng dệt này đã biến mất.

Ở chỗ xưởng cũ cũng xuất hiện một nhà máy tư nhân khác.

Hơn nữa làm công cho người khác nào có thoải mái bằng làm việc cho chính mình, hiện tại mỗi ngày Trương Mai đều ở nhà đếm tiền, muốn nghỉ khi nào liền nghỉ khi ấy, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu.

Đừng nói chồng cô ta nhiệt tình mà nghênh đón bọn họ, ngay cả cô ta cũng bỏ xuống đồ vật trong tay, vui mừng mà đi qua tiếp đón hai vợ chồng.

Hai vợ chồng thoạt nhìn khí phách hăng hái, trang điểm ngăn nắp lượng lệ, bước chân của Trương Mai dừng một chút, tươi cười trên mặt bất biến, biết bọn họ sống tốt, cô ta thật lòng vui vẻ vì bọn họ.

Không thể không nói, cô ta cùng chồng thật sự mang ơn của Lục Vệ Quốc.

Sau khi Trần Quân Dân lại gần, gống như là người anh đối với em trai lâu ngày mới về nhà, trầm mặc mà duỗi tay vỗ vỗ ở trên vai hắn, thật lâu nói không ra lời.

Lại trên dưới đánh giá cách ăn mặc của hắn, vừa khiêm tốn lại thời thượng, biết hắn sống rất tốt, người làm anh như anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ nói một câu:

“Lần này trở về thì ở lại uống với anh vài chén.”

Lục Vệ Quốc rời đi khỏang thời gian kia, ở phương diện sửa xe anh ta cũng không gặp khó khăn gì, chính là ngày thường lúc ăn cơm, thiếu một người uống với anh ta vài chén rượu trắng, phải mất một khoảng thời gian rất dài mới quen được.

Một bên Trương Mai cũng nhiệt tình mà nắm tay Lý Tĩnh quan sát từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa khen cô:

, “Đẹp, xinh đẹp.....”

Trải qua nhiều năm rèn luyện, Lý Tĩnh đã hiểu được xem mặt đoán ý, cô có thể cảm nhận được Trương Mai vui mừng, là thật sự mà không phải giả vờ.

Cô không khỏi lộ ra nụ cười chân thành,

“Chị cũng vậy, nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi, ngược lại càng ngày càng trẻ tuổi.”

Có người phụ nữ nào không thích nghe lời ngon ngọt đâu,

Trương Mai cười đến nếp nhăn đều hiện ra, cảm tình giữa phụ nữ đôi khi chỉ cần một hai câu nói là có thể kéo gần.

Không đến một hồi, các cô đã có thể quen thuộc với nhau giống như trước kia.

“Nhìn anh này, quá kích động, đi, chúng ta đi vào nhà rồi nói tiếp.”

Trần Quân Dân ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót.

Trong xưởng còn có mấy thợ sửa xe đang vội vàng làm việc, kỹ thuật của những người này không kém, đều là những nhân viên có kỹ thuật sửa xe tốt được anh ta mời về đây. Đây là xưởng của mình nên Trần Quân Dân muốn nghỉ ngơi, cũng không ai ngăn cản anh ta.

Đi vào trong nhà, lập tức liền cảm nhận được không khí mát mẻ, Trương Mai xoay người đi sang phòng bên cạnh bưng một đĩa trái cây đến, lê, quả táo, quả quýt, bày ra đạo đãi khách tốt nhất.

"Tiểu Tĩnh, ăn quả quýt này đi, ngọt lắm,.”

Trương Mai chọn một trái lớn nhét vào tay cô.

Lý Tĩnh luống cuống tay chân mà tiếp được quả quýt, cười cười, hai người ngồi gần nhau câu được câu không mà nói chuyện về cuộc sống trong 5 năm này.

Trương Mai nghe thấy cô lại sinh thêm một đứa con nữa, thì từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen.

Kỳ thật, lúc Lý Tĩnh đứng ở trong đám người, nhìn bộ dáng non mềm hiện tại như vậy, muốn nói cô vừa từ tốt nghiệp đại học thì không ai là không tin.

Bộ dáng hiện tại của cô cùng với lúc chưa sinh con cũng không có gì khác nhau, thậm chí thời điểm cô chưa mang thai con đầu lòng, còn không xuất sắc bằng hiện tại.

Theo cô ta thấy, mấy năm nay Lý Tĩnh thật sự chưa từng phải chịu khổ chút nào.