Chương 36.2 Lục Vệ Quốc

Edit + Beta: Moonmimi

Trên đời này mạch não của những người không bình thường, ngươi vĩnh viễn đoán không được họ nghĩ gì.

Nhìn bác gái kia nguyên bản cười ha hả bỗng nhiên liền thay đổi sắc mặt, thúc giục người đánh xe bò chạy nhanh đi.

Lý Tĩnh có chút không nghĩ ra, Lục Vệ Quốc đại khái biết nghi hoặc của cô, hắn nói không cần phải quan tâm đến bà ta.

Nhìn ánh mắt kia có ý tưởng gì đều viết rõ ràng như vậy……

Thanh âm kẽo kẹt của xe bò càng ngày càng xa, trên con đường nhỏ hẹp lại khôi phục an tĩnh, thời tiết lạnh đến nỗi liền sâu bọ đều không ra.

Lục Vệ Quốc cân nhắc còn có một khoảng cách mới đến trong nhà, cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cô.

Hắn mới vừa nâng tay lên để khoác áo thì Lý Tĩnh liền cự tuyệt nói chính mình không lạnh, nếu xem nhẹ đôi môi trắng bệch của cô, mức độ đáng tin sẽ càng cao một chút.

Lục Vệ Quốc trầm mặc nhìn cô, đồng tử đen nhánh đối diện với ánh mắt cô khiến Lý Tĩnh không còn cách nào từ chối.

Áo khoác trên vai mang theo hơi thở ấm áp , cả người Lý Tĩnh giống như được bao bọc bởi dòng nước ấm, cô thoải mái mà nheo nheo mắt.

Đêm nay Lý Tĩnh dị thường phối hợp, lớn mật ngoài dự đoán.

Đôi tay cô từ trước tới nay luôn quy củ giờ run rẩy sờ lên cơ ngực rắn chắc của hắn , ở trên đó quên mình lưu luyến vuốt ve.

Nguyên bản Lục Vệ Quốc còn tính khắc chế nghĩ đêm nay làm một hồi là được.

Nhưng lúc tiếng hừ nhẹ vừa đau vừa sướиɠ của cô ở bên tai hắn vang lên, đôi tay mềm mại kia từng chút một vuốt ve kí©h thí©ɧ hắn, là đàn ông thì liền nhịn không được.

Trên trán hắn gân xanh nổi lên, ôm cô gái trong lòng ngực hung hăng chế trụ vòng eo cô, lại là một hồi vui sướиɠ tràn trề.

Lý Tĩnh khuôn mặt ửng hồng, đuôi mắt còn vương vài giọt nước mắt, cái cổ duyên dáng ngẩng lên, mái tóc dài màu đen sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, có vài sợi dính vào trên cổ, lại là một tiếng hừ nhẹ khó nhịn vang lên.

Trên biển sóng lớn quay cuồng, cho đến bão táp hung mãnh quét qua những cơn sóng mới yên tĩnh trở lại……

Sau tình sự, Lý Tĩnh cảm giác rất mệt mỏi, rồi lại cảm thấy thẹn không dám ngẩng đầu lên.

Lục Vệ Quốc vui sướиɠ cực kì, khẽ vuốt lưng cô trầm mặc ôm cô ngủ.

Hai vợ chồng sinh hoạt càng ngày càng ăn ý, chẳng những là sinh hoạt ban đêm, hiện tại đơn giản ngay cả một cái ánh mắt liền biết đối phương suy nghĩ gì.

Lục Vệ Quốc có khi tương đối trầm mặc, nhưng sự quan tâm của hắn lại luôn là tùy thời tùy chỗ, từ những việc nhỏ nhặt cho đến những việc lớn. Hắn đặc biệt nguyện ý cho cô giác an toàn.

Lý Tĩnh càng là toàn tâm toàn ý vì hắn mà suy nghĩ.

.......

Hai tuần sau, vào buổi tối một ngày nào đó lúc đi làm trở về, Lý Tĩnh đi đằng trước bị bóng dáng lúc ẩn lúc hiện ở cửa làm cho hoảng sợ, vội vàng lùi về sau hai bước, trong lòng nhảy dựng lên.

Lục Vệ Quốc híp mắt đánh giá hai giây, xác định là người mới thấp giọng nói với Lý Tĩnh hai câu rồi mới đi qua.

Nguyên lai là Lục Mỹ Vân, trời còn không chưa tối cô ta đã tới rồi, đứng đợi cả buổi ở cửa.

Cô ta vừa nôn nóng lại không kiên nhẫn không nghĩ đợi nữa, vừa lúc này tiếng bước chân vang lên.

“Anh hai,”

Lục Mỹ Vân tưởng oán trách hắn vì cái gì muộn như vậy mới trở về, cố tình lại có việc cầu hắn, không thể thể hiện chính mình không kiên nhẫn được. Vì thế tiếng gọi này nghe đặc biệt uyển chuyển.

Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh ăn ý nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời thấy ý nghĩ của đối phương trong ánh mắt ‘ sao cô ta lại đến đây?’

Buổi tối đi làm về hai vợ chồng đều mệt mỏi, cũng may chỉ có một người là Lục Mỹ Vân, cũng không cần hao tâm tốn sức như vậy.

Lúc đến gần, hiếm khi thấy Lục Mỹ Vân làm nũng với hắn,

“Anh hai, sao bây giờ anh mới trở về?”

Cô ta trộm nhéo trên đùi mình một chút, hốc mắt nói hồng liền hồng.

Lục Vệ Quốc nhấp khóe miệng, làm Lý Tĩnh mở ra cửa sân, còn chính hắn hỏi cô ta sao lại đến đây.

Lục Mỹ Vân cố gắng nhếch khóe miệng tươi cười cứng đờ nói: “Anh hai, em chính là nghĩ đến xem anh.”

Thấy trong tay hắn xách theo đồ vật, cô ta cực lực khống chế chính mình mới không dùng sức nhìn chằm chằm cái túi kia.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Vệ Quốc vẫn chưa ăn cơm tối, ngày mai còn muốn dậy sớm đi làm nên không có thời gian dây dưa cùng cô ta .

Hắn đưa túi cho Lý Tĩnh, Lý Tĩnh trộm kéo góc áo của hắn, hai người ăn ý giao lưu ánh mắt , cô cũng không chào hỏi cô ta liền cầm đồ vật đi vào phòng bếp.

Dù sao cô em chồng cũng không chào hỏi cô, Lý Tĩnh cũng không tự luyến như vậy.

Lục Mỹ Vân nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm phương hướng Lý Tĩnh biến mất, cô ta đều ngửi được mùi thịt

Nhưng là nghe thấy câu hỏi không có chút tình cảm của Lục Vệ Quốc , Lục Mỹ Vân nghĩ đến vẫn là nhanh chóng làm việc chính, cô ta nói:

“Anh hai, em có việc cầu anh giúp đỡ.”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Vệ Quốc cứ như vậy nhìn chằm chằm cô ta, cả người cô ta co rúm lại một chút, nhưng Lục Mỹ Vân nghĩ đến công việc khẽ cắn môi nói:

“Anh hai, anh có thể đem công việc của chị dâu hai nhường cho em hay không ?”

Lục Mỹ Vân cũng không ngốc, cô ta còn nhớ rõ lần trước hắn nói muốn tìm một công tác thì phải đưa 600 đồng tiền.

Nhưng công việc của Lý Tĩnh không phải có sẵn sao? Công việc của cô liền không tính là phải đi tìm đi? Lục Mỹ Vân là nghĩ như vậy.

Mấy ngày này Lục Vệ Quốc còn đang suy nghĩ: người Lục gia như thế nào không lại đây náo loạn? Có phải hay không bị 600 đồng tiền dọa đi, vẫn là bị đội trưởng Lưu ép trở về?

Không nghĩ tới a, hôm nay có người đi đầu.

Hắn cân nhắc Lục Mỹ Vân như thế nào lúc này lại đến đây?

Chẳng lẽ bị người xúi giục?