Chương 36.3 Lục Vệ Quốc

Edit + Beta: Moonmimi

Hắn đoán đúng một nửa, nói là Lục Mỹ Vân bị xúi giục mới lại đây cũng không khác nhau lắm.

Trong nhà vợ chồng anh cả là người không chịu thiệt, nhà anh ba là ham ăn biếng làm, hơn nữa lại thêm Lục Mỹ Vân chuyên ăn vạ ở nhà không chịu đi làm, lu gạo lấy mắt thường nhanh thấy đáy.

Trần Mỹ Lệ cùng Tôn Thu Nguyệt đối cô em chồng đã sớm bất mãn, hôm nay bởi vì cô em chồng ăn nhiều thêm một bát cơm, liền hoàn toàn bạo phát.

Nguyên bản Lục Mỹ Vân còn nhẫn nhịn, bởi vì qua năm cô ta liền phải gả chồng.

Trần Mỹ Lệ bắt lấy nhược điểm của cô ta mà mắng, nhắc lại chuyện xưa, nói sẽ không cho cô ta chuẩn bị của hồi môn.

Lục Mỹ Vân vẫn luôn tránh nhắc đến việc này, chính là vì hy vọng họ sẽ quên việc nói không cho cô ta chuẩn bị của hồi môn sự.

Lục Mỹ Vân cũng là bị nuông chiều lớn lên, nơi nào là có thể nhẫn khi bị mắng như vậy, lập tức ba người liền lao vào cãi nhau.

Sau khi cãi nhau xong càng nghĩ càng tức, lúc này Lục Mỹ Vân đầu óc nóng lên liền chạy tới bên này. Công việc, công việc! không phải chỉ là công việc thôi sao?

Chờ bản thân tìm được công tác rồi, xem họ còn dám nói mình như vậy không.

Cô ta nghĩ đến trước kia chính mình trộm cầm của chị dâu hai rất nhiều đồ vật, cô cũng không cùng cô ta so đo nên tự cho là công việc cũng là giống nhau.

Lần trước anh hai không chịu, đó là bởi vì người quá nhiều.

Tưởng tượng như vậy, bản thân cô ta liền thuyết phục chính mình.

Lục Mỹ Vân không ngốc, nhưng Lục Vệ Quốc cũng không phải đồ ngốc a.

Hắn hỏi cô ta:

“Cô chuẩn bị xong 600 đồng tiền rồi?”

Lục Mỹ Vân kinh ngạc, giả ngu nói:

“Cái gì 600 đồng tiền?”

Lục Vệ Quốc vẫn là kiên trì câu nói kia, muốn tìm công tác trước cho hắn 600 đồng tiền.

Lục Mỹ Vân chờ ở đây từ chiều đến tối, đều đã nghĩ xong chờ khi cô ta có công việc sẽ trở về châm chọc hai người chị dâu trong nhà kia như thế nào.

Câu nói của Lục Vệ Quốc như là dội vào đầu cô ta cho một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.

Nghĩ đến lúc trở về còn không biết phải bị cười nhạo như thế nào đâu, việc rời nhà trốn đi chính là chuyện cười, Lục Mỹ Vân không thể tiếp thu mà hét lên,

“Anh hai, tôi là em gái ruột của anh đấy, chẳng lẽ ả đàn bà bên trong kia so với tôi lại quan trọng hơn?”

Sắc mặt Lục Vệ Quốc liền đen, cái gì gọi là "ả đàn bà bên trong kia", xem ra để cho cô ta đi vào là sai lầm, nói chuyện cùng cô ta đều là lãng phí thời gian.

Hắn nói:

“Đi ra ngoài!”

Nguyên bản Lục Mỹ Vân đi vào trong sân cũng không nhiều ít, bị thanh âm lạnh lùng của hắn kinh sợ lùi lại về phía sau hai bước.

Cửa tre trước mắt đột nhiên đóng lại, còn hung hăng chấn động.

Lục Vệ Quốc lạnh lùng nhìn cô ta một cái, ánh măt kia lạnh như băng làm cho Lục Mỹ Vân cảm giác giống như toàn thân bị đóng băng vậy.

Ánh trăng dần dần trốn vào tầng mây, bị mây đen che khuất, tiếp theo lại nghe" phanh "một tiếng, Lục Mỹ Vân trơ mắt nhìn cửa phòng bếp khép lại.

Chung quanh càng ngày càng đen, cô ta run rẩy cả người, muốn mở miệng lại phát hiện liền thanh âm đều phát không ra, giống như là bụng đói chân run nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.

Lần này Lục Mỹ Vân là thật sự bị dọa,

Ánh mắt kia còn tàn nhẫn hơn so với sói——

Nghe thấy tiếng cửa phòng bếp đóng lại, tiếp theo là tiếng bước chân quen thuộc, Lý Tĩnh mới bớt thời giờ quay đầu lại hỏi hắn,

“Như thế nào lại tức giận?”

Cô đại khái cũng nghe được một chút, cô em chồng cũng thật là có việc cầu người còn tỏ thái độ, liền tính bọn họ không giúp cũng không thể như vậy a.

Lục Vệ Quốc duỗi tay xoa xoa cái trán, hắn cũng không biết vừa rồi sao lại táo bạo như vậy?

Giống như liền bởi vì nghe thấy Lục Mỹ Vân không lễ phép gọi Lý Tĩnh một câu "ả đàn bà kia"?

Phản ứng đầu tiên của hắn là tức giận.

Như vậy người làm chồng như hắn cũng coi là đủ tư cách đi?

Lý Tĩnh duỗi tay quơ quơ ở trước mặt hắn,

“Làm sao lại thất thần vậy?”

Lục Vệ Quốc nhắm mắt lại rồi mở ra, nói:

“Không có việc gì,”

Thôi thuận theo tự nhiên đi, việc này cũng coi như là phát triển theo hướng tích cực.

Cuộc sống thường ngày đã làm hắn dần dần quên đi những chuyện bi thảm kia của nữ chủ trong sách.

Nhân lúc hắn đang suy nghĩ, Lý Tĩnh dùng cái muỗng vớt hai miếng thịt thổi nguội rồi đưa tới bên miệng hắn, nói,

“Há miệng,”

Lục Vệ Quốc theo bản năng mở miệng, lập tức trong miệng bị nhét vào một miếng thịt hầm vừa mềm vừa thơm.

“Chín rồi, rất ngon.”

Lục Vệ Quốc không cần cô hỏi biết nên trả lời cái gì.

Lý Tĩnh cười híp mắt, nói ăn ngon liền ăn nhiều thêm mấy miếng.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, ngọn đèn dầu lúc ẩn lúc hiện, hai vợ chồng vây quanh bếp lửa, trên bàn là một bát thịt, một nồi cơm trộn khoai lang đỏ, ngươi một miếng ta một miếng ăn cơm, không khí ấm áp vẫn luôn bao trùm phòng bếp.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Vệ Quốc đều đã nằm trên giường, chỉ còn cô ngồi ở trên ghế không biết đang lẩm nhẩm lầm nhầm mà tính toán cái gì.

Hắn cũng liền hỏi ra, thanh âm lầu bầu của Lý Tĩnh bỗng dừng lại, cô che che giấu giấu mà nói không có gì.

Lục Vệ Quốc nhíu mày, kỳ thật thoáng động não cũng biết rõ cô đang buồn phiền việc gì.

Hôm nay kinh nguyệt của cô đến, cho nên vẫn là không có thai.

Thời tiết buổi tối càng lạnh hơn, cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng cứ như vậy ngồi ở chỗ kia.

Lục Vệ Quốc trực tiếp xốc lên chăn bước xuống giường, lại gần bế ngang cô lên.

Lý Tĩnh hoảng sợ, nhanh chống ôm cổ hắn nhưng sợ tay mình lạnh chạm đến người hắn, cô lại rụt tay về.

Hắn ra lệnh nói:

“ Đi Ngủ,”

Hắn trừng cô như vậy, khiến cho tâm Lý Tĩnh hơi hoảng, những suy nghĩ lung tung rối loạn đó bị dọa bay không còn một mảnh.

Hai người tư thế ngủ đã sớm thay đổi, cả hai đều nằm nghiêng, Lục Vệ Quốc từ phía sau ôm lấy cô.

Lúc những ngày kia của Lý Tĩnh tới, tay cô đều lạnh ngắt, nhưng phía sau lại là nóng hầm hập.

Mùa đông, dù là phòng ở gần sau núi cũng sẽ không có sâu bọ lưu tiến vào.

Trong phòng an an tĩnh tĩnh, Lục Vệ Quốc nghe tiếng hít thở của cô, thanh âm khàn khàn nói:

“Mới có một tháng nên không vội, chờ thân thể em tốt hơn, nói không chừng qua hai tháng liền có.”

Hai tháng sau, lời nói lúc này của Lục Vệ Quốc được đến chứng thực.

Lý Tĩnh xoay người đối diện chồng mình, thay đổi tư thế thoải mái sau đó nhắm hai mắt lại đi ngủ.