Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 39.1: Kết quả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Ban đêm thật sự rất lạnh, chỉ mới đứng một lát mà tóc và quần áo đều bị sương sớm lạnh lẽo làm ướt, những người đàn ông đứng quan sát ở bên bờ bị đông lạnh đến rụt rụt cổ. Lưu Thủy đi đến đếm số người, để cân nhắc xem ngày mai bắt cá xong thì nên chia như thế nào.

Hơn nữa ông cũng thông minh, mọi người đến đây lúc trời tối nên ai cũng đều tính.

“Lục Vệ Quốc”

Lục Vệ Quốc đi ra từ chỗ cây đuốc không chiếu đến, một đôi mắt thâm thúy không thấy đáy cùng đêm tối hòa hợp với nhau, hắn chào hỏi với Lưu Thủy.

Lục Vệ Tinh gương mặt tươi cười nháy mắt biến mất, theo tầm mắt Lưu Thủy xem qua, trơ mắt nhìn cá sắp tới tay lại không cánh mà bay mất.

Những người cách gần giờ mới phát hiện Lục Vệ Quốc đứng ở phía sau họ.

Một người đàn ông trung niên quay đầu lại hỏi:

“Vệ Quốc cũng tới à?”

Lục Vệ Quốc hơi hơi gật đầu, nhìn thấy người này có chút quen mắt, kêu một tiếng chú chắc là không sai.

Hắn đều có công việc ở trong thành, cùng bọn họ tranh cá làm gì? Lời nói trong lòng người đàn ông trung niên cũng chỉ xẹt qua nháy mắt mà thôi, sau nghĩ lại cá là của mọi người, công việc là bản thân Lục Vệ Quốc tìm được.

Ông ghen ghét có ích lợi gì?

Trong thôn vẫn là không thiếu người sáng suốt.

Người đàn ông trung niên chào hỏi xong, thừa dịp bóng đêm quay lại nhìn hắn vài lần liền thu hồi tầm mắt.

Nhưng thật ra có người tò mò Lục Vệ Quốc ở trong thành làm việc gì, một tháng được bao nhiêu tiền.

Nhưng xem gương mặt lạnh lùng của hắn, lời tới bên miệng lại nuốt trở về. Được rồi, bọn họ vẫn là nghĩ lại ngày mai có thể được chia cá gì, cá to hay nhỏ đi.

Nơi này tất nhiên là phải có người trông coi đến sáng, Lưu Thủy đang đứng chỗ nước chảy nhờ người kéo lên bờ, sau đó phân phó những người không có việc đi về trước, lưu lại đều là những người có kinh nghiệm.

Ngay từ đầu, Lưu Thủy chưa phân việc cho Lục Vệ Quốc.

Trên bờ người cũng đi về gần hết, Lục Vệ Quốc đi qua hỏi Lưu Thủy có cần hắn làm việc gì hay không.

Lưu Thủy đang định xuống nước, nghe thấy giọng hắn thì quay đầu lại nhìn khắp nơi, chỗ cần người trông coi đều có đủ nên ông nói:

“Cháu về trước đi, người ở đây đã đủ rồi, sáng ngày mai cháu quay lại đây là được.”

Lục Vệ Quốc gật đầu đáp ứng.

Lúc về đến gần phòng ở sau núi, nhìn thấy nó lẻ loi cơ hồ cùng đêm tối hòa hợp nhất thể, bỗng chốc bước chân Lục Vệ Quốc nhanh hơn.

Cốc, cốc, cốc ——

Lý Tĩnh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, dựng lên lỗ tai nghe thanh âm bên ngoài:

“Vệ Quốc?”

“Là anh,”

Lý Tĩnh nhanh chóng xuống giường, hai chân ở dưới giường vội vàng đi giày rồi ra mở cửa.

Không khí lạnh bên ngoài tràn vào, Lục Vệ Quốc nhanh tay đóng cửa lại.

Lý Tĩnh run rẩy lên giường chuẩn bị làm ấm ổ chăn cho chồng, một bên hỏi hắn,

“Thế nào rồi ạ?”

Lục Vệ Quốc,:

“Ngày mai bắt cá,”

Lý Tĩnh biết rồi cũng không hỏi nữa, ổ chăn đã ấm áp nên cô dịch người vào bên trong, lại bị lạnh đến run run một cái, cô kêu hắn lên giường nằm.

Lục Vệ Quốc nói được, thay đổi một bộ quần áo khô mát xong mới xốc lên chăn đi vào, đệm chăn ấm áp, thật giống như hắn chưa từng rời đi, trên gối có mùi hương nhàn nhạt của dầu Vỏ Sò.

Lục Vệ Quốc nhíu mày, trong chốc lát liền minh bạch.

Hắn chờ trên người nóng hổi, mới đem người ôm ở trong ngực.

Lý Tĩnh nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, thuận theo bị hắn ôm lấy, khóe miệng lại nhẹ nhàng giơ lên.

Buổi tối hôm nay cơ bản ngủ không được bao lâu, trời vừa sáng Lục Vệ Quốc lại xuất phát.

Nước trong hồ đã cạn, cá giãy giụa kịch liệt trong bùn đen.

Rất nhiều người đều bất chấp bị cá bắn bùn đầy mặt, hai mắt sáng chói cong eo bắt cá.

Trên bầu trời xám xịt, lúc ở phía chân trời xuất hiện một mạt ánh sáng, cá trong hồ nước đều được bắt lên.

Lưu Thủy gọi người ở bên cạnh hồ nước đào một cái hố to, cá bắt được đều bỏ vào trong đó, cá chen chúc với nhau nhìn rất vui vẻ.

“Được rồi, được rồi, mọi người đều tản ra đi, theo tôi gọi tên lại đây xếp hàng.”

Lưu Thủy hô to một tiếng.

Đêm qua lại đây đều là đàn ông, hiện tại đàn ông với phụ nữ xen lẫn bên nhau, thật sự rất náo nhiệt, Lưu Thủy hô ba lần mọi người mới chậm rì rì đi tới xếp hàng.

Lưu Thủy sắp xếp như vậy là vì ông muốn bảo đảm mỗi người đều có thể uống đến một ngụm canh, lần đầu liền không chia theo đầu người mà là trực tiếp chia theo hộ gia đình.

Những người không chia nhà nghe thấy vậy thì không vui.

Mười mấy miệng ăn, một con cá có thể làm gì, uống miếng canh đều không đủ.

“Đại đội trưởng Lưu, cá nhỏ như vậy một nhà chúng tôi chín người chia như thế nào a?”

“Đúng vậy, cái này làm cho chúng tôi chia như thế nào, một người một miếng canh liền không có.”

“……”

Những tiếng oán giận đều là người phụ nữ trong nhà, họ là người quản phòng bếp, là người có quyền lên tiếng nhất.

Mấy người đàn ông mặc kệ việc phòng bếp, nhưng nghe thấy phụ nữ nói như vậy bọn họ cũng không ngu, trừ bỏ người lớn không nói, mấy đứa bé dù sao cũng phải một người có một miếng cá đi, bọn họ quyết định không hé răng phản bác lời vợ mình.

Đại đội trưởng Lưu bận việc từ nửa đêm đến giờ, đôi mắt đều đỏ lên, giọng nói cũng khàn đi, tóc tai lộn xộn, nghe thấy lời này ông nói: “Tôi không phải nói chờ một chút lại giải quyết việc này sao? Sẽ không thiệt của các ngươi, các ngươi trước tiên cứ xếp hàng đi. Mỗi nhà chia một con đã, nhanh lên, các ngươi nhanh đi xếp hàng……”

Lục Vệ Quốc xếp ở cuối hàng, tinh mắt thấy thân hình Lưu Thủy bỗng lung lay, rốt cuộc tuổi cũng lớn rồi.

Hắn trầm mặc đi lướt qua đám người đến bên người chú Lưu rồi nói:

“Chú Lưu, cháu tới giúp chú một tay, chú muốn làm gì trực tiếp nói với cháu là được.”

Lưu Thủy huyệt Thái Dương đau nhức, thấy hắn tới sắc mặt hòa hoãn không ít, ông duỗi tay đấm phía sau lưng, thở dài nói chính mình tuổi lớn nhờ Lục Vệ Quốc phụ trách ở trên vở ghi nhà ai đã nhận là được.

Lục Vệ Quốc tiếp nhận vở trong tay ông, xem ông cong eo cúi xuống chuẩn bị bắt cá, hắn nói:

“Chú Lưu, để cháu chia cá đi, chú phụ trách ghi nhé.”

Vừa cong eo như vậy, đã thấy sắc mặt của Lưu Thủy trắng đi, ông cũng biết nên lượng sức mà làm, ông bận việc cả đêm xác thật là không khỏe.

Lục Vệ Quốc vén tay áo lên, mặt không có biểu tình gì đối diện với những con cá mang mùi tanh đang bơi qua bơi lạ.

Lưu Thủy dạy hắn nên bắt cá như thế nào, buộc cá ra sao.

“Ngô Hồng Binh……”

Lưu Thủy nhìn mặt người tới, đánh một dấu ở sau tên người nọ rồi hỏi:

“Cậu muốn hai con cá nhỏ hay là một con to?”

Ngô Hồng Binh là một người đàn ông trung niên, ông ta xoa xoa tay, đôi mắt lóe ánh sáng nhìn chằm chằm cá trong nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »