Chương 39.2: Kết quả

Edit + Beta: Moonmimi

Vợ của Ngô Hồng Binh đứng ở bên cạnh hung hăng nhéo ông ta một cái rồi nói: “Đại đội trưởng, chúng tôi muốn con cá lớn"

Cá nhỏ nhiều xương ít thịt, việc này bà ta biết rất rõ.

“Được rồi, Vệ Quốc, bắt con cá lớn kia cho hắn.”

Lưu Thủy trực tiếp chỉ định chia con cá nào, nếu như để bọn họ chọn đến lượt những người phía sau khẳng định sẽ không có nữa.

Bên cạnh đã chuẩn bị sợi rơm để cột, rơm không phơi khô hẳn, đầu dùng để cột được cắt nhọn, giống như ống hút nhỏ. Lục Vệ Quốc xắn tay áo lên rồi thò tay xuống nước bắt cá, dựa theo cách mà Lưu Thủy dạy để cột, dùng đầu để cột chọc vào miệng cá, phía dưới miệng cá là chỗ mềm nhất, chọc từ chỗ đó vào rất dễ dàng.

Sau khi chọc vào, hắn buông cái đuôi cá đang quẫy loạn ra trực tiếp xách theo sợi rơm rồi cột là được.

Vợ của Ngô Hồng Binh tay cầm cá, đôi mắt còn nhìn vào trong nước có chút không hài lòng.

Lưu Thủy vui mừng nhìn Lục Vệ Quốc, không để ý đến bọn họ, kêu lên:

“Hai người nhận cá xong rồi thì tránh ra đi, người tiếp theo,”

Không phải không có người mang theo thùng gỗ lại đây, bọn họ muốn đem cá về nuôi mấy ngày sau đó mới ăn.

Bọn họ mang thùng lại đây thì Lục Vệ Quốc càng bớt việc.

Những con cá kia bơi ở trong nước làm bọt nước văng khắp nơi, nhưng trên người Lục Vệ Quốc lại không dính một chút bọt nước nào.

Lúc chia xong khoảng một nửa, Lưu Thủy ngẩng đầu lên thấy người đang đi tới, ông dừng một chút, dùng khóe mắt trộm liếc nhìn Lục Vệ Quốc, sau đó mới hỏi Lục Vệ Tinh đang đứng trước mặt muốn con to hay con nhỏ.

Lần này người đi cùng Lục Vệ Tinh chính là Tôn Thu Nguyệt, đối với Lục Vệ Quốc khinh thường nhìn thẳng, cô ta nói:

“Chúng tôi muốn con to, con nhỏ toàn là xương.”

Lưu Thủy mày cũng chưa nhăn một chút, đánh dấu ở trên vở rồi chỉ một con cá để Lục Vệ Quốc bắt.

Tay Lục Vệ Quốc còn chưa chạm vào nước, Tôn Thu Nguyệt a một tiếng rồi nói:

“Có thể để chúng tôi chọn được không?”

Không phải không ai nghĩ chính mình chọn, nhưng nói ra chỉ có một người là Tôn Thu Nguyệt.

Lưu Thủy đáp:

“Không được,”

Lục Vệ Quốc đã dựa theo Lưu Thủy chỉ để bắt cá, bắt được một con cá trắm cỏ khoảng 1kg, sợi rơm cột đều đã chọc vào miệng cá.

Tôn Thu Nguyệt nói: “Vậy đổi một con khác chắc là được đúng không, con này quá nhỏ.”

Lưu Thủy mày nhăn lại, còn ghét bỏ con cá này nhỏ nữa, nếu cho đổi một con khác thì chẳng phải là không công bằng với những người phía sau hay sao? Ông kiên định nói:

“Không được, hai người nhanh tránh ra để người phía sau đi lên.”

Tôn Thu Nguyệt bĩu môi, người phía vẫn còn đang thúc giục, là một người tính tình không tốt nên Tôn Thu Nguyệt cũng không dám trêu vào, cô ta không cam lòng mà xách theo cá đi rồi, vừa đi còn nói thầm với Lục Vệ Tinh cái gì đó.

Lưu Thủy xem thái độ hai người bọn họ, đang muốn nói mấy lời an ủi Lục Vệ Quốc, nhưng vừa thấy phía sau đang có người chờ nhận cá nên ông đành tạm thời áp tâm tư này xuống.

Lúc trời bắt đầu có nắng sớm, cơ bản mỗi nhà đều đã nhận một con cá.

Lưu Thủy mang thùng gỗ tới, bắt hai con cá lớn vừa phải bỏ vào vào, hai con này tính chia cho ông cùng Lục Vệ Quốc.

Có người phụ nữ mắt sắc nhón chân lên nhìn, thấy cá không to bằng bọn họ trong lòng mới cân bằng.

Lần thứ hai phân phối Lưu Thủy dựa theo đầu người để chia, một nhà có mười người cho hai con cá nhỏ.

Đến nỗi những nhà đã chia nhà, nếu ồn áo nói không công bằng, Lưu Thủy trực tiếp nói một câu để bọn họ làm ra mười người sau đó lại đến nói.

Lúc náo nhiệt xong cũng đã là bảy tám giờ sáng, Lục Vệ Quốc đi rửa tay rồi mới trở về.

Còn chưa đến gần, hắn đã thấy mày Lưu Thủy nhăn đến độ có thể kẹp chết con ruồi.

Lưu Thủy thấy người đi tới, chỉ chỉ trong thùng nói với hắn:

“Chính cháu chọn một con để lấy về đi,”

Bên trong có hai con cá lớn nhỏ gần bằng nhau, nếu là vợ chồng hai người ăn tiết kiệm chút thì cũng có thể ăn hai bữa. Lưu Thủy nghĩ đến vừa rồi vợ Lục Vệ Tinh còn lại đây ồn ào, huyệt Thái Dương đều đau.

Con cá đang bơi lội vui sướиɠ trong thùng là ông cường thế giữ lại, thiếu chút nữa bị Tôn Thu Nguyệt cầm đi.

Lục Vệ Quốc không biết khúc chiết trong đó, hắn tùy tiện cầm một con, cột xong cá rồi xách lên, nói với ông:

“Chú Lưu, cháu đi về trước ạ.”

“Ừ, về đi"

Lưu Thủy đấm eo đang đau nhức nói.

Lý Tĩnh luôn luôn là người không chịu nhàn rỗi, nói trắng ra là người có tính tình hay lo nghĩ.

Thời điểm Lục Vệ Quốc về đến nhà, Lý Tĩnh đã giặt xong một chậu quần áo rồi lại đem sân quét một lần.

“Anh đã trở lại rồi ạ?”

Lý Tĩnh đang quét mạng nhện ở dưới mái hiên, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại hỏi.

“Ừ, em lấy cái chậu lại đây giúp anh.”

Lục Vệ Quốc giơ cá trong tay lên bảo.

Giờ đồ vật trong nhà so với lúc mới vừa dọn vào không sai biệt lắm đã đầy đủ hết.

Lý Tĩnh từ trong phòng bếp cầm cái chậu bình thường không hay dùng đi ra, đổ hai gáo nước vào bên trong, bớt thời giờ nói với hắn:

“Cơm trong nồi còn ấm cơm đấy, không phải anh còn muốn đi tìm anh Trần để xem phòng ở sao? Nơi này để em làm cho.”

Lục Vệ Quốc nghe vậy, chuẩn bị đi nấu nồi nước để tắm rửa xong mới tính tiếp.

Lý Tĩnh vừa cho cá vào chậu xong, đi vào phòng bếp, thấy khói bếp lượn lờ thì biết hắn đang nhóm lửa, cô đoán một chút là biết chồng mình đây là ngại dơ muốn tắm rửa.

Lý Tĩnh thúc giục hắn: “Để em làm cho, anh ăn cơm trước đi.”

Giữa hai vợ chồng, không nói phiền toái hay không phiền toái, chỉ cần hai bên đều thành tâm trả giá ngang nhau là được.

……

Giờ này trong huyện thành, Trần Quân Dân sửa xong mấy chiếc xe liền đứng ở kia đấm eo đấm chân, còn cảm thán không dễ dàng, một người lười quen rồi lại lười ra bệnh.

Trương Mai chuẩn bị đồ vật xong định về nhà mẹ đẻ nhìn xem, hỏi anh ta:

“Không phải nói hôm nay đi xem phòng ở sao? Như thế nào còn không đi?”

Trần Quân Dân: “Em vội thì đi trước đi, anh chờ hắn một chút nữa.”

“Vậy em đi trước,”

Trương Mai cân nhắc về nhà mẹ đẻ vừa lúc có thể ăn trưa ở đó, nên không đợi nữa.

Thời điểm Lục Vệ Quốc đến đã gần 10 giờ, Trương Mai thì đi được 30 phút rồi.

Phòng ở cùng Trần Quân Dân nói giống nhau, nhỏ là nhỏ, nhưng đối với niên đại này có nhiều nhà bảy tám người chen nhau ở trong phòng hai mươi mét vuông.

Đừng nói bọn họ chỉ có hai người ở phòng 50 mét vuông, ở hoàn cảnh như vậy coi như rất tốt.

Có tầng quan hệ này giá cả cũng hữu nghị hơn, Lục Vệ Quốc rất nhanh liền lén trả tiền thuê phòng.

Từ đầu ngõ đi ra, toàn thân hắn đều nhẹ nhàng hẳn, cuối cùng cũng có chỗ dừng chân ở trong thành.