Chương 40.2: Em bé

Edit + Beta: Moonmimi

Trong nhà có thịt tươi mới, có củ cải vừa mới đào từ trong đất còn chất đống ở phòng bếp, tùy tiện nấu một chút là có thể làm hai món ăn, một món là canh củ cải hầm xương, một món là củ cải xào.

Canh củ cải canh hầm xương vì không có xương nên dùng thịt heo thay thế, trước khi cho vào nồi, Trần Tú Vân tiếc những miếng thịt mỡ nên cắt xuống từng miếng, rồi chiên ra được non nửa bát dầu.

“Tiểu Tĩnh, lại đây đem thịt cắt đi, những việc khác để dì làm cho.”

Lý Tĩnh muốn vào bếp hỗ trợ, Trần Tú Vân cũng không ngăn cản cô, bà đã quen nấu một mình, bất quá có thêm một người làm bạn cũng tốt.

“Vâng ạ, thịt này cắt mỏng hay là dày vậy dì”

Lý Tĩnh chuẩn bị xong động tác xắt thịt, quay đầu lại hỏi bà.

Trần Tú Vân đang vội vàng rửa nồi, bà nói:

“Hầm canh thì nên cắt dày một chút, cắt thành khối đi.”

Lý Tĩnh nói được, nhưng khi cô quay đầu nhìn thịt trên thớt, không biết như thế nào bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, đặc biệt là khi nghe thấy mùi tanh như có như không kia

Cô cũng không nghĩ nhiều, cố nén cảm giác buồn nôn xuống, thuần thục mà xắt thịt.

Hai người phụ nữ nấu ăn ở trong phòng bếp, rất nhanh liền nấu xong rồi.

Bốn người hoà thuận vui vẻ mà ăn một bữa cơm.

Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh rời đi lúc hai giờ chiều.

Lưu Thủy cùng Trần Tú Vân đứng dưới mái hiên xem hai người đi rồi mới quay về phòng.

Trong phòng không khí ấm áp, Trần Tú Vân nói một câu:

“Hai đứa trẻ này đúng là rất tốt”

Lưu Thủy ở trên giường đắp chăn, thoải mái híp mắt lại, không phủ nhận lời nói của vợ mình.

Khi đi ra ngoài thấy không có ai, Lục Vệ Quốc lôi kéo tay cô nhét vào trong túi áo của mình.

Lý Tĩnh khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đi theo phía sau hắn.

Bọn họ đầu tiên là trở về căn phòng nhỏ sau núi một chuyến, gần một tháng không có người ở, căn nhà thoạt nhìn càng thêm lung lay sắp đổ.

Rơm trên nóc nhà bị gió thổi đi một ít, thổi đến khắp nơi trong săn, lúc trước Lục Vệ Quốc làm sào phơi đồ cũng bị gió thổi lắc lư kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tình trạng này, thoạt nhìn có chút giống với trường hợp ngày bọn họ mới vừa chia nhà.

Lúc tới cửa, Lý Tĩnh chuẩn bị đẩy cửa, Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nói:

“Đi thôi, chúng ta trở về thành.”

Lý Tĩnh há miệng định nói gì sau đó nói được.

Trong thôn cũng chỉ có Lưu Thủy, Trần Tú Vân cùng căn nhà này là có thể làm cho bọn họ nhớ thương.

Thừa dịp trời còn sớm, hai người bọc đến kín mít chỉ lộ ra một đôi mắt, đi dọc theo con đường trở về thành.

Trên con đường trước cửa thôn, Lục Mỹ Vân cùng chồng chưa cưới của cô ta là Dương Quân đang thân mật nói chuyện với nhau.

Cả người Dương Quân rất gầy, giấu đi sự không kiên nhẫn trong ánh mắt khuyên cô ta trở về nhanh lên..

Lục Mỹ Vân không phát hiện, ngược lại vẫn một mực nói về công việc của gã ta, lời trong lời ngoài đều nhắc nhở gã, bọn họ năm sau liền phải kết hôn.

Lúc đang nói, Lục Mỹ Vân khóe mắt thoáng nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc, cái miệng đang lải nhải bỗng nhiên ngừng lại.

Cô ta lắc đầu, không đúng, anh hai của cô ta khi nào lại mặc quần áo tốt như vậy, chị dâu hai gầy giống như rắn tinh, khi nào có dáng người tốt như thế.

Dương Quân cho rằng chính mình cuối cùng có thể đi rồi, vừa thấy người này lại đang ngẩn người, hỏi cô ta làm sao vậy.

Lục Mỹ Vân có điểm thất thần nói không có gì, lại tiếp tục nói chuyện lúc trước.

Dương Quân: “……”

Lý Tĩnh về tới nhà, cởi xuống khăn quàng cổ, hô hấp đều thông thuận rất nhiều.

Phòng ở 50 mét vuông, đều đã đặt hết đồ dùng đồ sinh hoạt thường ngày của bọn họ nhưng vẫn còn có vẻ có chút trống trải.

Vừa vào cửa là bàn ăn đơn giản, có cái ghế dài đặt đối mặt với nhau.

Đối diện cửa chính là phòng ngủ, bên cạnh là nhà vệ sinh đang đóng cửa và phòng bếp đang mở cửa.

Bức màn cửa sổ khép hờ, bức màn là Lý Tĩnh nhặt vải không cần ở nhà máy về may, hai cái cửa sổ có cái màn không giống nhau.

Cô đi vào phòng bếp dùng nồi nấu nước ấm, sau đó dùng bình gốm sứ để đựng nước ấm rồi mang ra ngoài:

“Vệ Quốc, ủ ấm tay này.”

Lục Vệ Quốc ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Lý Tĩnh ngồi xuống đối diện với hắn, uống lên hai miếng nước ấm khiến dạ dày ấm áp hơn rất nhiều, trở về một chuyến cô lại suy nghĩ rất nhiều, cô hỏi hắn ăn tết muốn trở về hay không?

Trong lòng cô thật sự không muốn trở về, nhà họ Lục nào có vị trí cho bọn họ.

Chẳng qua, cô vẫn là nghe theo chồng mình đi, đỡ phải bị người khác chỉ trỏ.

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

“Hôm nay không quay về ăn tết,”

“A?”

Đúng vậy, không quay về ăn tết. Thật vất vả rời đi, bởi vì sợ người khác nhàn ngôn toái ngữ lại trở về, như vậy còn có ý nghĩa gì?

Bọn họ sống cuộc sống của chính mình là được rồi, cần gì để ý lời nói của người khác.

Mấy người con trai kia của bà Lục hiếu thuận như thế nào hắn liền hiếu thuận như vậy, hắn sẽ làm người khác tìm không ra một chút sai.

Ban đêm lúc hai vợ chồng đi ngủ, Lý Tĩnh đặc biệt chủ động, nhất là khi ở nhà Trần Tú Vân thấy những bộ quần áo đáng yêu của trẻ em đó, cô thật sự chịu không nổi dụ hoặc của trẻ em, giống như bị kí©h thí©ɧ vậy.

Nhưng khi Lục Vệ Quốc chạm tới, nơi đó của cô liền trướng đau đến khó chịu, sắc mặt cô khó coi mà a một tiếng, như thế nào sẽ đau như vậy? Chẳng lẽ chuẩn bị đến kinh nguyệt?

Cái này ý tưởng cũng chỉ ở trong đầu Lý Tĩnh thoảng qua trong nháy mắt,

Cho dù là động tác rất nhỏ, Lục Vệ Quốc cũng đã nhận ra.

Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt cô, không tiếng động hỏi cô làm sao vậy?

Lý Tĩnh lắc đầu, ý bảo hắn có thể tiếp tục.

Đàn ông luôn luôn nhịn không nổi khi phụ nữ chủ động.

Nguyên bản hắn còn tính toán không làm,

Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn cúi đầu xuống, tiếp tục……

Trong nháy mắt khi đi vào bên trong, Lý Tĩnh lại kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên cảm thấy trong bụng đột nhiên đau đớn truyền thẳng lên đầu.

“Không được, đau ——”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Tĩnh trong lúc làm loại sự tình này đau đến thanh âm đều thay đổi,

Lục Vệ Quốc ánh mắt biến đổi, nhanh chóng xoay người từ trên người cô xuống dưới, hỏi cô làm sao vậy?

“Bụng…… Bụng đau,”

Lý Tĩnh vừa rồi còn không có cảm giác, cô ôm bụng nhỏ của mình, đau đến cô phải cắn môi, cái trán rậm rạp mồ hôi.

Lục Vệ Quốc suy nghĩ nhanh chóng xoay ở trong đầu một vòng, xốc chăn lên vội vàng thay đổi quần áo, “Anh dẫn em đi khám.”

Lý Tĩnh đau đến độ không còn sức nói chuyện, tay chân vô lực, muốn cự tuyệt nói không cần, cô nằm nghỉ ở nhà là được nhưng bụng lại truyền đến một trận co rút đau đớn, cô cắn môi chịu đựng, chỉ có thể tùy ý chồng mình ôm lên.

……

Thời điểm biết mình mang thai, Lý Tĩnh sửng sốt đã lâu, cũng chưa phản ứng gì, tay lại theo bản năng bảo vệ bụng mình .

Bất quá nghĩ đến việc cô chủ động, thiếu chút nữa hại con của mình không có, lại cảm thấy rất áy náy.

Kỳ thật việc này cũng không nghiêm trọng như cô tưởng, không đến mức hại em bé không còn, nhưng Lý Tĩnh chính là nhịn không được mà lo lắng.

Lục Vệ Quốc ôm cô về đến nhà thì trời đã gần rạng sáng, Lý Tĩnh mơ màng sắp ngủ lại không muốn ngủ.

Đôi mắt Lục Vệ Quốc thâm trầm, ôm người đặt nhẹ trên giường, xốc chăn lên đắp cho cô, lại vỗ nhẹ lưng cô dỗ ngủ, ở dưới động tác an ủi của hắn, Lý Tĩnh rốt cuộc yên tâm nhắm mắt lại ngủ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng cũng buông lỏng.

Vì để cho cô dễ ngủ, ngọn đền duy nhất trong phòng cũng bị Lục Vệ Quốc tắt đi.

Động tác vỗ nhẹ của hắn dần dần dừng lại, con mắt lãnh đạm xuyên thấu qua bóng đêm đen nhánh nhìn người trên giường , cuối cùng dừng ở trên bụng yếu ớt của cô.

Em bé…… Em bé?

Cảm giác có con, cùng trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.

Trách nhiệm…… Bối rối…… Hoang mang.

Lục Vệ Quốc cũng không phải vạn năng,

Hắn nhẹ nhàng đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài, thân hình vẫn không nhúc nhích.

Cho đến khi ánh trăng bên ngoài dần nhạt đi, bầu trời dần dâng lên ánh mặt trời thứ nhất, Lục Vệ Quốc mới giật giật thân mình cứng đờ.