Chương 41.1: Nuôi

Edit + Beta: Moonmimi

Sắc trời vừa sáng, Lý Tĩnh đang nửa ngủ nửa tỉnh thì nghe thấy được mùi thơm của đồ ăn, cách một cánh cửa thanh âm nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai.

Theo thói quen cô tính trở mình ôm chồng, nhưng khi nâng tay lên chạm vào ổ chăn lạnh băng phía bên kia thì cứng lại.

Đúng rồi, con…… Bé con?

Lý Tĩnh cúi đầu xem bụng mình, tay run rẩy vuốt ve bụng, có chút vô thố lại thật cẩn thận dừng ở phía trên. Cảm xúc nơi tay không khác gì so với thời điểm không mang thai, vẫn bằng phẳng như vậy thậm chí còn có cảm giác đói vì dậy sớm.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, Lục Vệ Quốc đoán được giờ này cô chuẩn bị tỉnh, đồng hồ sinh học là một thứ rất thần kỳ.

Lý Tĩnh nghe tiếng thì quay đầu lại, trong mắt có chút mông lung ướŧ áŧ do mới vừa tỉnh ngủ, cô hé miệng lại không biết nên nói cái gì.

Lục Vệ Quốc đi đến bên cửa sổ nhỏ kéo ra tấm màn, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm đôi mắt hắn cảm giác không khoẻ mà chớp chớp.

Tầm mắt Lý Tĩnh vẫn luôn đi theo hắn,

Hắn làm như không có việc gì lấy lại tinh thần, hỏi cô có đói bụng không.

Nhưng bàn tay nắm chặt bức màn lại bại lộ nội tâm hắn cũng không bình tĩnh, cả đêm cũng chỉ đủ để cho hắn bình phục 80% cảm xúc.

Lý Tĩnh rất thành thật nói:

“Đói bụng,”

Cô xốc chăn lên, động tác so bình thường thập phần ôn nhu.

Có lẽ chính cô cũng không biết, trong ánh mắt cô che kín ánh sáng ấm áp của người làm mẹ.

Thời điểm cô xuống giường, Lục Vệ Quốc đi qua, sắc mặt nghiêm túc đỡ cô xuống dưới, lại hỏi cô còn có nơi nào không thoải mái hay không.

Lý Tĩnh lắc đầu, cô vuốt ve bụng, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, chẳng qua cô giãy giụa một hồi lâu mới hỏi hắn,

“Chúng ta ngày hôm qua……”

Lục Vệ Quốc:

“Không có việc gì,”

Hắn đã đoán được cô muốn hỏi cái gì, hắn cũng cảm thấy rất may mắn, may mà không có việc gì.

Lục Vệ Quốc tuy rằng không thường nấu cơm, nhưng đi theo phía sau Lý Tĩnh giúp nhiều lần rồi nên đại khái tiêu chuẩn vẫn là có thể nắm chắc được.

Mặt trời dần lên cao, cây cảnh đặt trong phòng xanh tươi mượt mà. Lý Tĩnh tìm mấy cây hoa cỏ màu xanh lục vì trống rỗng phòng khách tăng thêm không ít sức sống.

Lục Vệ Quốc múc cho cô bát cháo, lại đợi đến khi nguội rồi mới đưa cho cô nói:

“ Em từ từ ăn nhé,”

Hắn lại múc cho mình một bát rồi hỏi cô:

“Có muốn ăn cái gì hay không?”

Hai người đều mới lên chức cha mẹ, còn có rất nhiều điều cần phải học.

Huống chi, Lý Tĩnh có bao nhiêu chờ mong đứa nhỏ này, hắn cũng biết.

Nhưng là trước khi bé con chào đời, Lục Vệ Quốc quyết định vẫn là hết thảy lấy cô là chuẩn.

Mang thai mười tháng có nơi nào là dễ dàng.

Giác ngộ cơ bản này hắn vẫn phải có.

Hiện tại trong lòng Lý Tĩnh tràn đầy đều là em bé, những dấu hiệu khi mang thai còn không phải rất rõ ràng, nghe xong lời này chỉ nói không có.

Lục Vệ Quốc vừa ăn cháo vừa nghĩ khi nào có thời gian đến chỗ chị Trương xin nghỉ giúp cô.

Lúc trước Lục Vệ Quốc không thiếu nghe người khác nói mang thai trước ba tháng là thời kỳ nguy hiểm, tuy rằng trong thôn có không ít người mới vừa có thai hoặc là mang bụng to vẫn ra ngoài ruộng làm việc, nhưng việc nguy hiểm như vậy hắn không dám đánh cuộc.

Một là vì thân thể Lý Tĩnh yếu, so với người khác kém hơn; hai là vì trong nhà cũng không thiếu phần tiền lương này của cô, dù sao cũng sắp nghỉ đông rồi, vẫn là chờ khi nào cái thai ổn định rồi lại nói.

Tầm mắt hắn dừng trên bụng Lý Tĩnh, nghĩ thầm đứa nhỏ này sinh ra vừa lúc đón gió xuân, rất tốt.

Lục Vệ Quốc một đêm không ngủ nhưng đầu óc lại là thanh tỉnh dị thường.

Xin nghỉ xong rồi, những việc nên dặn dò cũng dặn dò xong, Lục Vệ Quốc giống như ngày thường đi ra ngoài làm việc.

Hơn 7 giờ sáng ra cửa, hơn 5 giờ tối về đến nhà, sinh hoạt của hắn rất quy luật.

Cứ như vậy cuộc sống không có gì đặc biệt trôi qua một tuần, khoảng cách ăn tết còn có năm ngày, Lục Vệ Quốc cũng được nghỉ, nguyên nhân là Trần Quân Dân vội vã về quê ăn tết.

Trước khi về nhà, sau khi nhận tiền lương tháng này, hắn đi Cung Tiêu Xã mua hai miếng vải chất lượng tốt trở về, hắn mua vải dệt cùng xưởng dệt ở đây sản xuất ra hoàn toàn không giống nhau, dựa vào cảm giác khi sờ lên là biết, chất lượng tốt hơn, mềm mại như bông.

Lý Tĩnh thấy chồng mang vải dệt về, cảm thấy rất kinh hỉ, cô cầm miếng vải ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt đều là ý cười, tựa hồ đã tưởng tượng ra sau khi làm xong quần áo cho con thì sẽ đáng yêu như thế nào.

Làm một người sắp làm mẹ, ngày thường Lý Tĩnh cũng có rất nhiều việc muốn vội.

Đó chính là làm quần áo cho em bé chưa sinh ra.

Tuy rằng cô ở nhà Trần Tú Vân có học một ít, nhưng thời điểm chân chính bắt tay vào làm vẫn có chút khẩn trương, sợ làm hỏng tấm vải tốt như vậy.

Bởi vì còn không biết là bé trai hay bé gái, Lục Vệ Quốc mua vải dệt có màu sắc mà dù là trai hay gái đều mặc được, dù sao thì em bé chỉ cần quần áo mặc thoải mái là được.

Chờ Lục Vệ Quốc nấu xong bữa trưa, đi vào kêu cô ăn cơm, Lý Tĩnh mới lưu luyến buông xuống quần áo đang làm dở.

Đang ăn cơm, Lý Tĩnh còn đang suy nghĩ việc may cổ tay áo.

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nói:

“Em có muốn viết thư báo việc này cho ông bà ngoại hay không?”

Cô trả lời: “Có ạ”

Lần trước bên kia đã chủ động gửi thư lại đây, bọn họ cũng gửi thư trở về, nhưng đột nhiên một đoạn thời gian rất dài cũng chưa có tin tức gì.

Lục Vệ Quốc trong lòng có phỏng đoán, tựa như cây xanh ở trong phòng này, chúng nó đã nhịn không được ló đầu ra đi tìm mùa xuân không xa.

Lý Tĩnh có rất nhiều lần tưởng viết thư, phong thư trước còn không thấy bên kia hồi âm, Lục Vệ Quốc mẫn cảm nhận thấy điều gì, hắn mới mở miệng ngăn lại.

Kỳ thật ở tỉnh Tây, khi ông ngoại Lý đang cân nhắc thời khắc mặt trời chuẩn bị ló rạng xua tan mây mù đã đến, không biết ai lại tố giác bọn họ một lần nữa.

Ông ngoại Lý, bà ngoại Lý cắn răng nhẫn nhịn, sau khi không tra ra được việc gì thì càng cẩn thận hơn.

Vì không liên lụy đến cháu gái, bọn họ là một chút cũng không dám mạo hiểm, bởi vậy mới lại chặt đứt liên hệ.

Ở tỉnhTây chỉ cần qua mùa thu, lúc thời tiết ác liệt của mùa đông đến giống như lập tức muốn mệnh người vậy.

Lần trước cháu gái gửi mấy thứ kia lại đây, bọn họ giấu đông giấu Tây, hiện tại cũng chỉ còn lại một chút.