Chương 42.1

Edit + Beta: Moonmimi

Thân thể Lục Vệ Quốc cứng đờ, đôi mắt đen nhánh mở to, tay hắn thuận theo tay cô đặt ở trên bụng. Mang thai còn ít tháng nên cũng không sờ được cái gì.

Ý của cô là gì?

Nghĩ nghĩ, hắn nghiêng người sang phía cô.

Từ lúc cô mang thai, buổi tối Lục Vệ Quốc ngủ rất thành thật, khoảng cách giữa hai người giống như con sông giữa nước Sở và nước Hán, hắn sợ đυ.ng phải cô.

Hành vi sợ thương tổn em bé là tốt, nhưng đối với người vợ đang mang thai ……

Lục Vệ Quốc chỉ do dự một chút, đưa tay sang, nhẹ nhàng ôm cô. Hắn cẩn thận vỗ vỗ lưng cô, nói:

“Ngủ đi,”

Tay Lý Tĩnh đặt trên eo hắn, nội tâm bất an được đến an ủi, khóe môi cô nâng lên, nhắm mắt lại an tâm đi ngủ.

Năm mới bắt đầu, Lục Vệ Quốc còn có rất nhiều ngày nghỉ, hắn không có việc gì liền ở nhà chăm sóc cô, ngẫu nhiên nhìn mấy quyển sách đào được từ trạm thu mua phế phẩm.

Nói đến đọc sách, Lục Vệ Quốc nhớ tới một sự kiện, dựa theo quỹ đạo bình thường của lịch sử , hắn nhớ rõ cuối năm nay là khoảng thời gian khôi phục thi đại học.

Cũng không biết Lý Tĩnh có muốn đi thi không, hiện tại cô đang mai thai không biết có ảnh hưởng đến ôn tập hay không.

Trước kia hắn trùng hợp xem qua đề thi đại học của niên đại này vài lần, nói thật là không khó, giống như đề ngữ văn, khả năng bên trong còn trộn lẫn mấy đề mà sau này theo như lời mọi người nói là đề chính trị……

Nhưng muốn một người đã nhiều năm không học tập, giờ bỗng nhiên làm người đó nhặt lên sách giáo khoa để học tiếp, thì vẫn có chút khó khăn……

Thời đại bất đồng, suy nghĩ của mọi người khác nhau, điều kiện lịch sử cũng không giống nhau, tầm nhìn không cùng một độ cao thì căn bản không thể so sánh.

Vừa lúc Lý Tĩnh lại đây rót ly trà nóng, Lục Vệ Quốc đỡ cô ngồi xuống.

Lý Tĩnh cười sờ sờ bụng, lại tò mò nhìn sách trên tay hắn vài lần, lại chỉ nhìn thấy mấy danh từ mới lạ.

Lục Vệ Quốc buông sách vở xuống, cầm lấy chén trà trên bàn rót nước, nghĩ nghĩ, hắn đưa đến trước mặt cô hỏi cô có muốn uống hay không.

Lý Tĩnh lắc đầu, tầm mắt lại dừng ở trên sách của hắn:

“Vệ Quốc, anh xem hiểu quyển sách này sao?”

Những từ thường thấy đương nhiên là cô có thể xem hiểu, nhưng có mấy từ hàm nghĩa sâu xa, còn có chút khó hiểu.

Lục Vệ Quốc nhớ rõ thân thể này chỉ nhận thức mấy từ đơn giản tự, những từ phức tạp liền……

Hắn thần sắc tự nhiên nói:

“Suy nghĩ nhiều một chút liền biết đại khái ý tứ là gì,”

Lý Tĩnh không nói nữa, ngồi cùng xem sách với hắn, Lục Vệ Quốc cố ý thả chậm tốc độ, lật một tờ đều chậm rì rì, ánh mắt dừng lại ở trên sách bất động, hắn đột nhiên hỏi cô nếu có một ngày khôi phục thi đại học, có muốn đi thi hay không.

Lý Tĩnh đôi mắt mở to, khôi phục thi đại học……Có khả năng sao?

Mặc kệ có thể hay không, Lục Vệ Quốc lại lén lút tìm mấy quyển sách ở trạm phế phẩm trở về. Dù sao còn có thời gian một năm, hắn cũng không vội.

Một lần nữa Lý Tĩnh sờ đến sách giáo khoa quen thuộc, lại có cảm giác dường như đã cách mấy đời, cô mang thai nên thích ngủ hơn so bình thường, căn bản không khống chế được sinh lý biến hóa, có khi mới nhìn sách một chút liền mệt nhọc.

Lục Vệ Quốc cả ngày đều ở trong nhà đọc sách, thời gian kiên trì so với cô dài hơn.

Người nhà họ Lục ở trong thôn mặc dù rất muốn đi tìm Lục Vệ Quốc, nhưng bọn họ không biết đường, miệng Lưu Thủy vẫn luôn giữ kín như bưng, muốn tìm cũng không có cách nào.

Hai vợ chồng mới có thể sinh hoạt nhàn nhã như thế.

Trong một ngôi nhà tọa lạc ở kinh đô, trong nhà vẫn luôn an tĩnh như vậy, không có chút nào không khí ăn tết.

Trong nhà dì Phương cũng không có người thân gì, mấy năm gần đây trên cơ bản dì đều ăn tết ở Tần gia.

Ngôi nhà hai tầng to như vậy lại có cảm giác trống rỗng như không có người ở, dì Phương đang làm sủi cảo ở trong phòng bếp, nước trong nồi nước đang sôi sùng sục.

Ngoài cửa sổ, tiếng cười đùa của trẻ con không biết từ nhà nào truyền tới, còn có tiếng hét giả vờ phẫn nộ nhưng lại không giấu được sự quan tâm của người già, hình thành đối lập mạnh mẽ với không khí quạnh quẽ trong phòng.

Dì Phương quay đầu lại nhìn, ông Tần vốn đang ngồi trong phòng khách giờ không biết đã đi đâu, văn kiện còn đặt ở trên bàn trà.

Dì nghĩ nghĩ, sợ ông nghe được những thanh âm náo nhiệt đó, còn ông lẻ loi một người lại thấy khổ sở, trên tay dì Phương còn dính bột mì đi lại đóng cửa sổ.

Thanh âm đã nhỏ đi nhiều, nhưng mơ hồ vẫn còn có thể nghe thấy.

Người bị Phương lo lắng lúc này đang ở thư phòng lật xem một quyển album cũ.

Cửa phòng đóng lại, bức màn kéo đến một nửa, thanh âm ồn ào nhốn nháo bên ngoài không tiến vào lỗ tai Tần Chung Nguyên dù chỉ một chút.

Ông lão thần sắc không rõ, một đôi tay già nua mang theo hoài niệm cùng thống khổ sờ lên người trong album.

Có thể là do cửa sổ không đóng chặt, một trận gió lạnh thổi tới, ông lão khụ khụ mấy tiếng, sắc mặt đỏ lên.

Dì Phương đang muốn đi vào hỏi ông sủi cảo muốn chấm dấm ăn hay không, nhưng trong nháy mắt khi nâng tay lên định gõ cửa, lại nghĩ đến có khả năng ông lại đang lật xem album, dì thở dài đem tay rũ xuống.

Mồng hai tết là ngày Tần Chung Nguyên đón khách đến chơi , mặc kệ xa gần mới lạ, đều vì muốn trong nhà thêm chút náo nhiệt vui mừng.

Dì Phương đã sớm thói quen hình ảnh này, từ trong tủ mang ra một đĩa kẹo.

Mới vừa bước vào phòng khách, nghe được bên ngoài nói chuyện, mày dì nhăn lại, bước chân dừng một chút.

Tầm mắt dì dừng trên người đàn ông trung niên ngồi ở sô pha phía bên ngoài, chỉ thấy ông ta cười cười đem đứa con của mình đẩy về phía trước, nói:

“Ông Tần, đây là con trai nhỏ nhất của tôi, bình thường rất khoẻ mạnh kháu khỉnh……”

Đứa trẻ bị đẩy ra, vốn đang chơi vui vẻ lại bị cha mình đẩy ra, thói quen đẩy lại ông ta một cái, há miệng chuẩn bị hô to vài tiếng, người đàn ông trung niên nhanh tay che lại miệng nó.

Tần Chung Nguyên sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra biểu tình gì.

Người đàn ông trung niên thấy ông không nói gì, lại bị đứa con làm mất mặt mũi, làm bộ làm tịch đánh vài cái vào mông đứa trẻ, xấu hổ mà cười cười.

Nhìn kỹ lại, những người ngồi ở chỗ này vẫn là có khác biệt, những người có cấp bậc cao đều ngồi trên sô pha phía bên trong.

Thân phận của người đàn ông trung niên trong mắt những người ở đây không tính là gì, cho nên vị trí của ông ta nằm ở phía ngoài cùng.

Lúc dì Phương bưng đĩa kẹo đi ra, ánh mắt con trai người đàn ông kia sáng lên, lập tức vươn tay ra lấy kẹo.

Mấy đứa trẻ mà những ông lão khác mang đến đều nuốt nuốt nước miếng, nhưng sau khi dùng ánh mắt dò hỏi người lớn rồi mới dám đưa tay ra lấy.