Chương 42.2

Edit + Beta: Moonmimi

Lúc này trên mặt người đàn ông trung niên đến tươi cười xấu hổ cũng không còn.

Một nhóm người quyền cao chức trọng ngồi ở đây uống trà nói chuyện phiếm, dì Phương chỉ là người giúp việc nên cũng không tiện ở lâu, dì xách cái rổ ra sau phòng bếp hái rau.

Lúc quay lại, chỉ còn có ông Tôn có quan hệ rất tốt với ông Tần ở lại nói chuyện.

Dì Phương cũng không thấy kinh ngạc, nhiều năm như vậy dì sớm đã thành thói quen, những người đó phỏng chừng cũng không dám ở lại ăn cơm, nịnh bợ ông Tần còn không kịp đâu.

Ông Tôn đang ngồi chơi cờ với Tần Chung Nguyên, vừa đàm luận một chút về tình thế biến hóa gần đây.

Chỉ nghe "đát" một tiếng, quân cờ màu đen hạ xuống, ông Tôn giống như lơ đãng nói:

“Tôi thấy bầu trời bắt đầu thay đổi rồi,”

Tần Chung Nguyên chuyên chú nhìn bàn cờ, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một cái quân cờ, ông trầm tư, lại "đát" một tiếng quân cờ hạ xuống, nói:

“Mùa đông đi qua, mùa xuân liền phải tới, thời tiết cũng nên thay đổi thôi"

Ông Tôn nhìn thay đổi bất ngờ trên bàn cờ, lên tiếng mắng,

“Cáo già, ông lại trộm trốn tôi học chơi cờ phải không.”

Tần Chung Nguyên không hé răng, chỉ thúc giục ông nhanh chóng hạ cờ đi.

Ông Tôn bị kí©h thí©ɧ như vậy, mù quáng tự tin có thể lật ngược tình thế, cuối cùng lại thua, không phục muốn chơi mấy ván nữa.

Bọn họ bình thường cũng không có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, hiện tại có thể nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, còn có thể giảm bớt cơn nghiện đánh cờ, sao lại không chơi chứ.

Vừa chơi xong một ván nữa, còn không kịp bắt đầu một ván mới, dì Phương đã lại đây kêu người đi ăn cơm.

Ông Tôn lúc này mới lưu luyến đứng dậy, nhìn đến đồ ăn đầy bàn, ông lại khen dì vài câu.

Hôm nay ông Tôn cũng là người duy nhất không đưa trẻ con tới, Tết nhất ông cũng không muốn cho người ta ngột ngạt.

Tính tình của ông bạn già, ông rõ ràng nhất.

Nhưng việc này không có nghĩa là ông sẽ không hỏi.

Có khách tới chơi thì dì Phương sẽ không chịu ngồi cùng bàn ăn cơm, bởi vậy lúc này trên bàn cơm chỉ còn lại hai người.

Ông nói:

“Chuyện kia thế nào rồi?”

Ông Tôn giống như hỏi việc nhà mà hỏi ra lời này, ngẩng đầu nhìn ông Tần một cái.

Tần Chung Nguyên dừng một chút, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Phương Nghị vẫn đang điều tra,”

Ông Tôn: “Sẽ tìm được thôi, ông yên tâm đi.”

Lúc này Tần Chung Nguyên lại không trả lời ông, trên bàn cơm chỉ còn lại thanh âm bát đũa va chạm nhau.

Nói đến Phương Nghị, lúc anh ta đến Tần gia đã là buổi chiều, phỏng chừng vừa trở lại kinh đô đã đến đây, cả người nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi.

Dì Phương ai u một tiếng đi ra tiếp đón, hỏi anh ta đã ăn cơm chưa.

Phương Nghị cũng không khách khí, nói không có. Dì Phương lập tức đi hâm lại thức ăn cho anh ta.

Ngồi xuống sô pha, Phương Nghị nhìn ông Tôn một cái, trên mặt mang theo ý cười, khụ khụ vài tiếng, lúc này mới nói:

“Ông chủ, cháu đã tra được một chút dấu vết để lại.”

Tay cầm cái ly của Tần Chung Nguyên run lên, chỉ nghe anh ta nói:

“Đã xác định cậu chủ nhỏ còn sống, mục tiêu tỏa định ở thị trấn An Bình thuộc tỉnh An……”

Kế tiếp, anh ta thuật lại quá trình điều tra tung tích, cùng với cuối cùng mất thời gian bao lâu để tra được.

Tần Chung Nguyên nhắm mắt lại, lúc mở ra đã không thấy chút gợn sóng nào nơi đáy mắt, chỉ là đôi tay không ngừng run rẩy bại lộ cảm xúc của ông, ông nói tốt.

Vừa lúc này dì Phương hâm nóng thức ăn, đi ra gọi anh ta.

Phương Nghị đáp lại một tiếng, lập tức đi ăn cơm.

Sau khi hai người rời đi, ông Tôn vỗ vỗ lên vai ông Tần, lại rốt cuộc chưa nói lời an ủi gì, hết thảy còn phải đợi tìm được người rồi nói.

Ông Tôn:

“Lại cùng tôi chơi mấy ván cờ đi?”

Tần Chung Nguyên không trả lời ông, nhưng lại gọi dì Phương vào thư phòng lấy bàn cờ ra.

Tần Chung Nguyên nỗi lòng không bình tĩnh, nhưng vẫn có thể thắng ông Tôn hai ván, khiến cho ông Tôn tức giận đến mức muốn đập bàn cờ.

Phương Nghị cơm nước xong cũng không đi, ngồi ở kia nhìn hai người đánh cờ.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào nhốn nháo.

Dì Phương ở phòng bếp đều nghe thấy được, đi ra nói:

“Ai vậy? Sao lại ở cửa nhà người ta ồn áo vậy chứ.”

Phương Nghị:

“Dì, để cháu đi mở cửa?”

Dì Phương cúi đầu lau khô nước trên tay,

“Để dì mở cửa cho, cháu ngồi kia đi.”

Phương Nghị mới vừa đứng lên lại ngồi trở về, hai ông lão thật ra không để ý đến chuyện bên ngoài, âm thanh quân cờ dừng ở trên bàn cờ dị thường rõ ràng.

Thời điểm dì Phương càng đi đến gần cửa càng nghe thấy rõ tiếng ồn ào bên ngoài, hơn nữa thanh âm kia mơ hồ có chút quen thuộc, cho đến khi dì nghe thấy được thanh âm của một người phụ nữ, mới bừng tỉnh nhớ ra, bỗng nhiên có chút không muốn mở cửa.

Người bên ngoài đợi một hồi, lại lần nữa duỗi tay gõ gõ trên cửa,

“Mở cửa, có người ở nhà sao?”

Dì Phương quay đầu lại nhìn hai ông đang ngồi chơi cờ, bất đắc dĩ mở cửa ra.

Trước cửa đứng một nhóm người, đặc biệt là trẻ con, ồn ào nhốn nháo.

“Sao lâu như vậy mới mở cửa? Chúng tôi đều chờ đã lâu.”

Trong đó một người phụ nữ trung niên có gương mặt chữ điền oán giận một câu, thăm dò nhìn vào bên trong, đôi mắt hiện lên sự tham lam.

Mặt dì Phương trầm xuống, không muốn nói chuyện cùng bà ta.

Nhóm người này đúng là họ hàng xa bắn đại bác cũng không đến của nhà họ Tần, bọn họ giống như bầy ong bay vọt vào, ríu rít không ngừng. Người đi đầu thấy người đang chơi cờ trong phòng khách, tươi cười vẫn còn ở trên mặt nhưng bước chân bỗng nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy, sao lại không đi tiếp?”

Em trai của người đàn ông trung niên đẩy ông ta một cái.

Đứa trẻ vừa đi vào phòng khách, đã bắt đầu chạy loạn khắp nơi.