Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 44.1:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc mua quả táo với quả lê, tổng cộng khoảng mười lăm quả.

Lý Tĩnh luyến tiếc ăn nhiều, một ngày ăn một quả, có khi buổi sáng cắt một nửa, giữ lại một nửa buổi chiều ăn.

Chỉ cần Lục Vệ Quốc ở nhà, cô đều là chia thành hai phần, một phần chính mình ăn, phần còn lại để hắn ăn.Đối với Lý Tĩnh, người đã nhiều năm không được ăn táo với lê mà nói, hai quả này thực sự là mỹ vị nhân gian.

Lại qua hai ngày, rốt cuộc đợi đến Trần Quân Dân bao lớn bao nhỏ từ nông thôn trở lại thành, Trương Mai thì trực tiếp đi xưởng dệt, chờ đến ngày Lục Vệ Quốc đi làm thì thai nhi đã ổn định rất nhiều, Lý Tĩnh cũng chuẩn bị đi làm việc.

Công tác trong xưởng dệt không khó, chỉ là đối chiếu sổ sách mà thôi, bụng cô hiện tại bụng còn chưa lớn, ngồi cả ngày cũng không thành vấn đề.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, hơi thở mùa xuân cũng càng ngày càng nồng hậu, có khi tan tầm đi ở trên đường đều có thể nghe thấy mùi hương của cỏ xanh mọc ra từ khe đá.

Thai nhi càng nhiều tháng thì bụng Lý Tĩnh cũng dần dần lớn lên, tuy rằng dưới lớp quần áo nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ ràng.

Động tác của cô cũng càng thêm cẩn thận, em bé trong bụng là đứa con mà cô mong chờ đã nhiều năm mới có được.

Lý Tĩnh là người có tính tình dịu dàng, ngày thường người khác đặt cốc nước xuống bàn đều nghe cạch một tiếng, nước trong cốc lắc đi lắc lại mấy lần, còn cô thì nửa tiếng vang đều không nghe được.

Có hai đồng chí ở cùng một văn phòng với cô, thấy cô dịu dàng như vậy cũng học theo một chút.

Hôm nay, lúc Lý Tĩnh cầm cốc nước ấm để uống, vừa uống nước, tay cô vừa theo bản năng vuốt ve bụng mình.

Có đồng chí lớn tuổi nói giỡn hỏi cô, có phải chỉ uống nước là đã no rồi hay không?

Nhưng có một nữ đồng chí tinh ý đã phát hiện ra điểm mấu chốt trong đó, hiểu rõ cười.

Lúc này Chu Vân Mai trên mặt có một dấu tay không quá rõ ràng, từ xưởng dệt đi lại đây, hướng bên trong nhìn một cái, không khí vô cùng náo nhiệt bên trong cùng hoàn cảnh nơi chỗ cô ta hình thành đối lập rất lớn, cô ta mặt âm trầm xoay người rời đi.

Mấy người làm cùng với cô không nhìn thấy, nhưng Lý Tĩnh lại nhìn thấy rõ ràng. Cô còn buồn bực một chút, bất quá cô cũng không biết tại sao nên dứt khoát không nghĩ nữa, lần sau chú ý chút là được.

Nguyên nhân của việc này là do trước năm mới, thời điểm Chu Vân Mai đi dạo Cung Tiêu Xã gặp phải Lục Vệ Quốc một lần, khi đó Lục Vệ Quốc đang mua hàng tết, cô ta suy nghĩ nửa ngày mới lấy hết can đảm đi lên chào hỏi. Cô ta tươi cười dịu dàng đi qua, biểu lộ ra tư thái mà mình cho là tốt nhất, nhưng Lục Vệ Quốc cũng không liếc mắt nhìn cô ta một cái, đem cô ta trở thành không khí.

Sang năm mới, không biết ầu óc cô ta có bị nước vào hay không, về nhà náo loạn một đợt, đi nhà cậu mợ đòi Chu Thắng Lợi cưới Vương Ái Lệ.

Cô ta đem hết thảy sai lầm đều đổ cho Lý Tĩnh, hiện tại Chu Thắng Lợi không chịu đem Vương Ái Lệ an bài đến phòng kế toán, nhưng chờ khi Vương Ái Lệ gả cho hắn ta, Chu Thắng Lợi khẳng định sẽ an bài việc này, đến lúc đó Lý Tĩnh sẽ mất phần công tác này, cô ta cũng không tin Lý Tĩnh đã không có công tác, người đàn ông còn sẽ nhìn trúng cô.

Lúc ấy đầu óc nóng lên nếu không làm gì đó thì sẽ không cam lòng.

Kết quả làm cho cậu mợ, đặc biệt còn có Chu Thắng Lợi, đối với cô ta không có sắc mặt tốt. Cha mẹ Chu Thắng Lợi tuy rằng cưng chiều cô ta giống như con gái mình, nhưng nếu so sánh thì con trai mình vẫn quan trọng hơn, hơn nữa bắt buộc anh họ cưới một một người phụ nữ, đây là lời có thể nói ra sao?

Vương Ái Lệ là người nào? Không phải nhà Chu Thắng Lợi xem thường cô gái ở nông thôn lại không được trong nhà coi trọng, mà là cha mẹ Chu Thắng Lợi đối con dâu cũng có yêu cầu, không phải tùy tiện người nào đều được.

Cậu mợ Chu Vân Mai bởi vì việc này, lại nói lại hai câu với cha mẹ Chu Vân Mai.

Cha mẹ Chu Vân Mai cưng chiều con gái, nên lúc ấy chỉ mắng vài câu, sau khi bình tĩnh lại hỏi cô ta có phải Vương Ái Lệ xui khiến cô ta hay không, bọn họ đã gặp qua cô gái kia, dáng người gầy gò, sắc mặt vàng như nến vừa nhìn là biết khi còn nhỏ không được bổ sung dinh dưỡng. Ngay từ đầu lúc làm bạn với con gái bọn họ cũng đã không hài lòng.

Lúc ấy Chu Vân Mai ấp a ấp úng không chịu nói, làm sao có thể để cha mẹ biết cô ta thích một người đàn ông được, vì làm Vương Ái Lệ đoạt lấy công tác của Lý Tĩnh, để người đàn ông cô ta thích khinh thường Lý Tĩnh mới làm như vậy.

Ngay từ đầu cô ta có ý để cha mẹ đi hỏi thăm tâm tư của người đàn ông kia, nhưng sau này toàn bộ người trong xưởng dệt đều truyền đến truyền đi, cô ta mới biết được Lý Tĩnh là người phụ nữ đã kết hôn, không phải như cô ta tưởng đơn thuần là quan hệ đối tượng, cô ta sẽ không ngốc đến mức để cha mẹ không muốn thể diện đi chia rẽ vợ chồng người ta.

Thấy bộ dáng giấu đầu lòi đuôi này của con gái, lúc ấy cha mẹ Chu Vân Mai lập tức muốn đi tìm Vương Ái Lệ để nói lý.

Vừa lúc Vương Ái Lệ lại đây tìm con gái mình đi chơi, cha mẹ Chu Vân Mai một chút sắc mặt tốt cũng chưa cho Vương Ái Lệ, lời trong lời ngoài đều nói cô ta muốn trèo lên cành cao.

Chu Vân Mai bởi vì chột dạ, nhìn về phía Vương Ái Lệ đưa mắt ra hiệu, cưỡng chế lôi kéo Vương Ái Lệ đi vào phòng.

Cha mẹ Chu Vân Mai vừa thấy như vậy càng tức, ruốt cuộc cô gái họ Vương này đã cho con gái bọn họ ăn bùa mê thuốc lú gì?

Nghe thanh âm bên ngoài, Chu Vân Mai càng chột dạ, ngượng ngùng xoắn xít cùng Vương Ái Lệ giải thích rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Vương Ái Lệ ánh mắt buồn bã, trong lòng mắng chết cô ta.

Vương Ái Lệ luôn luôn là một cô gái mưu mô, bằng không trong nhà nhiều con gái như vậy làm sao chỉ có cô ta là có công việc trong thành.

Vương Ái Lệ đầu óc vừa xoay chuyển, nháy mắt đem lợi hại tính toán rõ ràng, phải biết rằng trong xưởng Chu Thắng Lợi cũng được coi là người có chức nhỏ, hiện giờ cha mẹ Chu Vân Mai đối với cô ta ấn tượng kém như vậy, muốn ngáng chân là việc nhỏ, vạn nhất vì không cho cô ta tiếp xúc Chu Vân Mai, mà đem cô ta khai trừ khỏi xưởng dệt, đến lúc đó cô ta muốn khóc cũng không có nơi để khóc a.

Cho nên, lúc ấy Vương Ái Lệ cắn răng nói không có việc gì không có việc gì, Chu Vân Mai cao hứng liền bồi thường cho cô ta vài đồ vật, váy năm trước, cái khăn đã dùng qua vài lần, còn có Dầu Vỏ Sò gì đó, Vương Ái Lệ tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn nhận lấy.

Cuối cùng, Vương Ái Lệ trong ánh mắt khinh bỉ của cha mẹ Chu Vân Mai, cầm theo một đống đồ vật rời đi.

Vương Ái Lệ ra cửa, gương mặt tươi cười bỗng thay đổi, mặt trầm xuống, rất nhiều lần tưởng đem đồ vật Chu Vân Mai không cần mới cho cô ta từ trong tay ném đi.

Nhưng mấy thứ này, với điều kiện trong nhà cô ta không thể dùng tiền lương của mình để mua được, do dự gữa ném và không ném, rốt cuộc vẫn ôm mấy thứ này rời đi.

Cô ta cũng không phải là người có tính chịu thiệt, sau khi về nhà suy nghĩ rồi kết hợp với lời nói của tên ngốc Chu Vân Mai kia, rốt cuộc hiểu ra. Sau đó cô ta liền nghĩ cách đem nguyên nhân truyền tới lỗ tai cha mẹ Chu Vân Mai.

Nghe nói con gái thích một người đàn ông ở nông thôn, lại còn là người đã kết hôn, cha mẹ Chu Vân Mai tức đến mức không thở được.

Ngày hôm sau bọn họ liền vội vàng tìm bà mối, để giới thiệu đối tượng cho Chu Vân Mai.
« Chương TrướcChương Tiếp »