Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 44.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Chu Vân Mai chết cũng không chịu đi xem mắt, bỏ chạy đến nhà cậu mợ, một nhà Chu Thắng Lợi vốn dĩ bởi vì chuyện trước đó, đối với cô ta có chút thất vọng, cũng không giống như trước kia giúp đỡ cô ta. Bọn họ cũng nghĩ, Chu Vân Mai đã lớn rồi, dám xen vào việc hôn nhân của anh họ, đó là bởi vì không gả chồng, vì nguyên nhân như vậy nên cô ta mới không hiểu chuyện.

Cho nên, Chu Vân Mai vẫn là bị xách về nhà, sau đó bị giáo huấn một trận, ép đi xem mắt.

Nhưng cô ta vẫn chứng nào tật nấy, muốn chạy vào phòng khóa lại, cửa mới đóng sập lại còn chưa kịp khóa trái, cha của Chu Vân Mai đột nhiên đẩy cửa ra, lập tức cho cô ta một cái tát.

Vì thế trên mặt mới có dấu tay này.

Mặt sưng phù thành như vậy, Chu Vân Mai vừa ủy khuất vừa tức giận, vì cảm thấy mất mặt còn không muốn đi làm, nhưng lại bị cha mẹ bắt đi.

Con người một khi gặp được chuyện không vừa lòng, chỉ cần có người hay đồ vật xuất hiện trong mắt cô ta, chỉ cần có một chút làm cô ta nhìn không thuận mắt đều sẽ bị ghi thù.

Chu Vân Mai mang khuôn mặt âm trầm mà đi, cũng không phải không có nguyên do.

Thái độ của cô ta, không để lại trong lòng Lý Tĩnh chút gợn sóng nào, Lý Tĩnh đi lấy nước xong trở lại chỗ ngồi của mình, thật cẩn thận kéo ghế ra rồi ngồi xuống làm việc.

Khi thấy dấu tay trên mặt Chu Vân Mai, trong lòng Vương Ái Lệ trộm cười nhạo, tức giận lúc trước chôn ở trong lòng giờ tan đi rất nhiều.

Nhưng mặt ngoài, Vương Ái Lệ vẫn hỏi han ân cần, làm người trong xưởng dệt đều nhìn thấy Vương Ái Lệ đối với bằng hữu tốt bao nhiêu.

Còn Chu Vân Mai lại đối với ai đều không có sắc mặt tốt, làm mỗi người đều thấy Chu Vân Mai có tình tình giống như cô tiểu thư kiêu căng, rất nhiều người chuẩn bị bắt đầu xa cách cô ta .

……

Thời gian một ngày này, có người vượt qua trong buồn bực, có người lại trôi qua trong bình đạm.

Lý Tĩnh cơ hồ đều ngồi cả ngày trong văn phòng ở xưởng dệt, trừ bỏ đi ăn một bữa cơm ở nhà ăn cách vách, hoàn cảnh chung quanh rất an toàn, nên Lục Vệ Quốc tương đối yên tâm, huống hồ Lý Tĩnh cũng không phải là một người sơ ý.

Nhưng trên con đường từ xưởng dệt về nhà, hai bên đều là phòng ở, nhà đông nhà tây đều có trẻ con chạy tới chạy lui, Lục Vệ Quốc cũng đã gặp qua vài lần, trẻ con lúc chạy thường không để ý xem đường nên đâm thẳng lên người hắn.

Phụ nữ mang thai sợ nhất chính là gặp được trẻ con không hiểu chuyện tùy tiện va chạm đều có thể xảy ra chuyện.

Bởi vì việc này, Lục Vệ Quốc đã nói trước với Lý Tĩnh, nếu là tan tầm sớm cứ đợi ở cửa nhà máy hoặc đứng đợi ở chỗ bảo vệ.

Lục Vệ Quốc đem sự việc giải thích rõ ràng trật tự cho cô nghe, biết hắn là vì tốt cho mình, cô cũng tránh thoát rất nhiều lần bị mấy đứa trẻ chạy loạn va phải, cho nên cho dù có chút ghen vì mấy người phụ nữ khác xem chồng mình, Lý Tĩnh cũng chỉ có thể im lặng tiếp nhận.

Xưởng sửa xe mới làm việc ngày đầu tiên trong năm mới, nên người đến sửa xe tương đối ít, so trước kia Lục Vệ Quốc tan tầm sớm hơn, sau khi rửa sạch sẽ mặt cùng tay, hắn trực tiếp đi đến cửa nhà máy để đón người.

Lý Tĩnh vừa đi ra liền thấy chồng mình, bước chân vốn đang chậm rì rì không khỏi nhanh hơn.

Lục Vệ Quốc chưa nói cái gì, nhưng đôi mắt mỗi thời khắc đều nhìn chằm chằm bước chân của cô.

Hắn đã có một thời gian không đến đây đón người, quần áo trên người là Lý Tĩnh mới may cho hắn, Lục Vệ Quốc là người cẩn thận lại sạch sẽ, bởi vậy quần áo vẫn sạch sẽ nhẹ nhàng như là lúc mới vừa mặc vào người.

Hắn đứng ở nơi đó thân thể cao gầy thẳng tắp, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, có người trí nhớ tốt rất nhanh đã nhớ ra, nên cảm thán một tiếng.

Bất quá bọn họ còn không có nhìn kỹ, Lục Vệ Quốc đã đi đến dẫn vợ mình về nhà.

Lý Tĩnh lần đầu tiên mang thai, cũng không có kinh nghiệm gì, cả ngày đều luôn cẩn thận. Giữa trưa lúc đi ăn cơm cũng chỉ dám đợi đến lúc nhà ăn ít người mới đi ăn, chồng cô đến đón làm cho cô tức khắc thả lỏng rất nhiều.

Trước khi mang thai cùng với lúc mang thai, khi đi qua ngõ nhỏ có trẻ con ầm ĩ kia là hoàn toàn không giống nhau, trẻ con chạy loạn khắp nơi, tính tình nghịch ngợm, dù bọn chúng có chạy ở nơi cách xa cũng khiến Lý Tĩnh sợ hãi……

Đàu năm Lục Vệ Quốc dùng tiền đổi không ít phiếu, lúc đi ngang qua Cung Tiêu Xã, hắn trực tiếp lôi kéo người đi vào mua 1kg bánh. Để lại trong nhà hoặc là làm Lý Tĩnh mang đi nhà máy, thời điểm đói bụng có thể ăn một ít để lót dạ.

Lúc hắn tiêu tiền với dùng phiếu thật sự là không chớp mắt một chút nào, Lý Tĩnh rất đau lòng, nhưng mỗi lần cô muốn biểu lộ ý nghĩ của chính mình, Lục Vệ Quốc đều dùng hai ba câu là có thể làm cô dễ dàng chuyển biến tâm tư, giống như lúc trước khi mua về nhà túi bột mì kia.

Thời tiết đã sang xuân nên buổi tối trời cũng tối muộn hơn, khoảng cách gửi thư đã gần một tháng, cũng nên có hồi âm rồi, Lục Vệ Quốc đưa vợ về đến nhà, lại đi ra bưu cục một chuyến.

Hắn không muốn thư bị người mang về thôn Hoa Thụ, đến lúc đó muốn lấy về cũng không phải chuyện dễ dàng, nói không chừng sẽ gặp phải người không muốn gặp.

Lục Vệ Quốc đi ba bước thành hai bước, bước chân nhanh chóng đi tới bưu cục trước khi đóng cửa năm phút.

Hắn hỏi: “Tôi có thư không vậy?”

Nhân viên bưu cục đang chuẩn bị thu thập đồ vật để tan tầm, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi hắn tên gọi là gì.

Lục Vệ Quốc báo tên Lý Tĩnh, nhân viên buông túi trong tay xuống, lật chồng phong thư trên bàn.

Rốt cuộc trong một chồng phong thư giống nhau lấy ra một lá, cùng hắn xác nhận tên xong, lúc này mới đem thư cho hắn. Lại nói một câu:

“Hôm nay vừa mới chuyển lại đây, vừa vặn anh đến lấy, bằng không ngày mai tôi lại phải tự mình đưa đến.”

Lục Vệ Quốc gật đầu nói cảm ơn, lấy phong thư về nhà.

Lúc về đến nhà, đẩy cửa ra, Lục Vệ Quốc liền nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, cùng với mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong không khí.

Lý Tĩnh nghe thấy tiếng mở cửa cũng không đi ra mà là gọi hắn một tiếng:

“Anh đã về rồi à, nhanh đi rửa tay đi, đợi một lát nữa là ăn cơm được rồi.”

“Được,”

Lục Vệ Quốc đem thư để ở trong phòng, rửa tay xong đi vào phòng bếp đem đồ ăn mang ra, lại soạn bát đũa ra bàn.

Hai vợ chồng vây quanh cái bàn ăn cơm, Lý Tĩnh thuận miệng hỏi hắn một câu đi làm gì.

Thời điểm Lục Vệ Quốc ra cửa có nói qua, nhưng khi đó Lý Tĩnh ở phòng bếp xắt rau, bị âm thanh dao va chạm vào thớt gỗ át đi nên cũng không nghe rõ.

Lục Vệ Quốc gắp miếng thịt cho cô, sau đó giải thích.

Lý Tĩnh vừa nghe đã có thư hồi âm, cơm cũng không ăn lập tức muốn đi đọc thư.

Lục Vệ Quốc: “Ăn cơm trước đã, ăn no lại xem.”

Lý Tĩnh thất thần, uống một bát canh, lại ăn non nửa bát cơm, gấp không chờ nổi liền đi vào phòng ngủ, mở ra phong thư để đọc.

Ngẩng đầu nhìn bóng dáng vội vàng của cô, Lục Vệ Quốc lại rũ mắt xuống, thong thả ung dung tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, hắn đem bát đũa đi rửa, lúc quay lại mới thấy Lý Tĩnh hốc mắt hồng hồng từ phòng ngủ ra tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »